Chương 11: Mảnh ghép mới (2)
Đột nhiên, cô gái có sắc mặt tái nhợt mở miệng nói: "Anh dám đi tìm con quỷ đó, vậy chắc chắn anh có cách đảm bảo an toàn cho bản thân, nếu anh có năng lực này vậy tại sao không cứu chúng tôi!”
Câu nói này như thức tỉnh người trong mộng, những người khác nhất thời sửng sốt. Đúng vậy, nếu tên này dám đi tìm quỷ, vậy chắc chắn là có chỗ dựa, chỉ cần nghĩ cách tìm được chỗ dựa của hắn, vậy không phải là có đường sống rồi sao!
Nhất thời, hy vọng sống lại một lần nữa dấy lên trong mắt bọn họ.
Ồ, đứa nhóc này cũng khá nhanh nhạy đấy.
Tô Viễn kinh ngạc nhìn nữ sinh: "Cô là nữ, tôi là nam, hơn nữa vẫn còn độc thân, nếu cô là nữ, vậy tại sao cô không cho tôi?"
Đây là... đây là cái quái gì vậy?
Nữ sinh nghe vậy bỗng ngây ngẩn cả người, chờ phản ứng lại, từ cổ đến vành tai cô lập tức đỏ bừng. Mặc dù tuổi tác cô không lớn, nhưng suy nghĩ đã trưởng thành, cô nhanh chóng hiểu được Tô Viễn đang châm chọc mình. Cô đã gặp được người vô sỉ nhưng lần đầu tiên mới gặp kẻ bỏ đá xuống giếng như hắn.
Nhưng vì sống sót, cũng không cần quan tâm nhiều vậy, trước hết cứ giả ngu lừa gạt cho qua, cùng lắm là đến lúc đi ra ngoài sẽ báo cảnh sát.
Trong nháy mắt, cô liền quyết định chủ ý này.
“Được, chỉ cần anh có thể cứu chúng tôi ra ngoài, anh muốn sao cũng được.”
Tô Viễn nghe vậy, nhất thời thấy buồn cười.
Đang muốn lừa mình sao?
Anh cổ quái nhìn nữ sinh và những người phía sau rồi suy nghĩ một chút, nói: "Trẻ con mới chọn lựa, tôi là người lớn, tôi muốn tất."
Cái gì! Ngay cả chúng ta cũng không tha!
Tôn Xương vừa nghe trợn tròn mắt, không phải chứ! Khẩu vị người này nặng như vậy, đến con trai cũng không bỏ qua?
Vừa nghĩ tới có thể xuất hiện những hình ảnh đấu kiếm, lông tơ trên người cậu dựng đứng cả lên, chỉ cảm thấy tên này còn đáng sợ hơn quỷ.
"Nghĩ gì thế?”
Nhận thấy ánh mắt bọn họ không đúng, sắc mặt Tô Viễn lạnh lùng: "Thật sự nghĩ tôi dễ mắc lừa lắm sao, đừng tưởng tôi không biết trong lòng các người có tâm tư gì..."
Đúng lúc hắn còn muốn nói gì đó, đột nhiên hắn xoay người, cảnh giác nhìn về bóng tối sâu thẳm.
Quỷ đến rồi!!!
Có lẽ quỷ gõ cửa là do ngự quỷ giả thời Dân Quốc hồi sinh trở thành lệ quỷ.
Mặc dù lúc này chưa nhìn thấy sự xuất hiện của quỷ gõ cửa nhưng áp lực từ sâu trong bóng tối khiến Tô Viễn cảm thấy bất an, ngay cả sử dụng năng lượng lệ quỷ dưới chân cũng không thuận lợi, không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này.
Đây là sự áp chế của linh dị, chứng tỏ đẳng cấp khủng bố của quỷ gõ cửa cao hơn so với trong tưởng tượng của Tô Viễn rất nhiều.
Sâu trong hành lang, bóng tối tràn về phía bên này, nuốt chửng tất cả mọi thứ vào trong đó, mặt đất xung quanh bắt đầu mục nát, xi măng mục nát trên bức tường trở nên loang lổ và ẩm mốc, lan can trên hành lang thì đầy rỉ sét, lung lay như sắp đổ.
Một lão già mặc trường sam màu đen, ban thi loang lổ khắp cơ thể, vẻ mặt u ám, ánh mắt lãnh đạm, cứng ngắc lê bước tới chỗ này.
Một bước, lại một bước, không nhanh không chậm.
Những người sống sót phát hiện ra sắc mặt Tô Viễn không ổn, vẻ mặt hắn nghiêm trọng nhìn về phía xa xa, vì trong phòng học không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nên cố lấy can đảm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì"?
"Quỷ đang đến."
Cái gì!
Quỷ đến rồi?
Các nữ sinh nghe xong thì chân mềm nhũn như sắp ngã xuống, nam sinh cũng không khá hơn bao nhiêu, hai chân run rẩy liên tục, giờ phút này, trong lòng bọn họ đều đang bị cảm giác chết chóc bao trùm.
Có lẽ hy vọng sống duy nhất nằm ở trên chàng trai đang truy tìm lệ quỷ ở trước mặt mình.
Đột nhiên nữ sinh lúc trước nói chuyện với Tô Viễn lộ ra vẻ cầu xin, vô cùng đáng thương, nhưng mà lệ quỷ đang ở trước mắt, Tô Viễn nào có tâm trạng ra mặt giúp cô, quỷ gõ cửa còn đáng sợ hơn nhiều so với hắn nghĩ, nếu không cẩn thận, nói không chừng hắn còn bị lật thuyền trong mương.
“Con quỷ này đáng sợ hơn tôi nghĩ rất nhiều, tôi không phải đối thủ của nó, đừng nói tôi thấy chết không cứu, bây giờ tôi nói cho mấy người một con đường sống.”
Thừa dịp quỷ gõ cửa còn chưa đi tới gần, Tô Viễn nhanh chóng nói: "Lập tức rời khỏi nơi này, chạy đến sân thể dục dưới lầu, tìm một người tên là Dương Gian, cậu ta có cách rời khỏi quỷ vực này. Nắm chắc cơ hội này, tôi sẽ ngăn cản nó một lát, nếu không nắm lấy cơ hội này thì mấy người cứ chờ chết ở đây đi.”
Nói xong Tô Viễn sải bước về phía trước, đi về phía quỷ gõ cửa.
Nghe hắn nói như vậy, những người sống sót cắn răng, nâng đỡ lẫn nhau, nhanh chóng rời khỏi phòng học. Bóng dáng bọn họ nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng, có thể sống được bao nhiêu người, cần phải xem vận may của bọn họ rồi.
Mặc dù lệ quỷ gốc đang ở chỗ của Tô Viễn nhưng trong quỷ vực vẫn còn quỷ nô, đối với người bình thường cũng là nỗi khiếp sợ không thể giải quyết.