Chương 47: Lệ quỷ biến mất (2)
Dương Gian đã đăng nhập qua trang web tổng bộ cảnh sát quốc tế kia, cũng hiểu đại khái về tình hình hiện tại, Dương Gian đương nhiên sẽ hiểu những đạo lý bên trong, cũng hiểu được sự lo lắng của Tô Viễn.
"Tôi hiểu, nếu như không thành công cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp khác." Dương Gian nói.
“Vậy thì đi thôi, chúng ta cùng đi gặp con quỷ muốn làm ba ngươi một lát.”
Dương Gian: "......".
"Chờ đã!"
Trong lúc bất chợt, Dương Gian hồ nghi nhìn về phía Tô Viễn.
"Vừa rồi anh dùng lực lượng lệ quỷ xâm lấn quỷ vực của tôi đúng không? Tùy ý sử dụng lực lượng của lệ quỷ như vậy, chẳng lẽ anh không sợ lệ quỷ hồi sinh?”
Thôi xong, hắn bất cẩn quá!
Tô Viễn trong lòng "lộp bộp" một tiếng, thầm nghĩ không ổn.
So sánh với những ngự quỷ giả khác, hắn quả thật có vẻ rất khác biệt, bởi vì hắn không có nguy cơ lệ quỷ hồi sinh.
Tô Viễn khống chế linh dị mảnh ghép đều thông qua hệ thống đánh dấu mà ra, đã lâm vào trạng thái tử cơ, đương nhiên không tồn tại có nguy cơ hồi sinh, điều này cũng khiến Tô Viễn sử dụng lực lượng linh dị không hề cố kỵ như ngự quỷ giả khác.
Nhưng mà khác biệt rất nhỏ như vậy lại bị Dương Gian phát hiện.
Phải nói rằng thực sự không hổ là Thối ca (′-ω-')!
Tuy rằng trong lòng hắn thán phục Dương Gian quan sát tỉ mỉ tỉ mỉ, nhưng vẻ mặt Tô Viễn vẫn không thay đổi, sắc mặt như thường, bình tĩnh nói: "Khống chế lệ quỷ thứ hai cân bằng với linh dị bản thân, vấn đề lệ quỷ hồi sinh đương nhiên sẽ được giảm bớt. Chỉ cần không sử dụng quá độ, sử dụng lực lượng của lệ quỷ cũng sẽ không phá vỡ cân bằng."
Tô Viễn liếc Dương Gian một cái, khóe miệng giật giật: "Hơn nữa, tôi cảm giác được nơi này có người sử dụng quỷ vực, còn tưởng rằng cậu bị lệ quỷ kia tập kích nên mới vận dụng lực lượng lệ quỷ xâm lấn quỷ vực của cậu...".
Lời này không thể tìm ra sơ hở, ngược lại còn có thể làm nổi bật sự coi trọng của Tô Viễn với Dương Gian, nghe hắn nói như vậy, Dương Gian ngược lại thấy ngượng ngùng.
“Tôi chỉ đang thí nghiệm tác dụng của quỷ vực.”
Hời hợt vạch trần đề tài này, hai người đạt được thỏa thuận lập tức chạy tới nhà Dương Gian.
Khi trở về nhà một lần nữa, cánh cửa đã được mở ra.
Trong phòng tối tăm không có một bóng người.
Tờ báo đỏ bị xé nát trên mặt đất trước đó cũng biến mất.
Con quỷ đó...nó đã biến mất.
"Quỷ đi rồi?" Dương Gian biến sắc.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn sẽ chiến đấu với con quỷ kia một hồi, thậm chí ngay cả trợ thủ cũng kéo tới, không nghĩ tới nhào vào khoảng không.
Chẳng lẽ con quỷ kia sợ mình, cho nên chạy trốn?
Hay là con quỷ đó đang tìm kiếm mục tiêu tiếp theo?
Quỷ nhãn của Tô Viễn dạo một vòng trong phòng, hắn cũng không phát hiện tung tích lệ quỷ.
"Xem ra quỷ kia đã rời đi." Trầm mặc một lát, Tô Viễn mở miệng nói.
"Không biết đi đâu rồi."
Sắc mặt Dương Gian cũng không dễ nhìn, anh ta đã trải qua xao động do quỷ nhãn hồi sinh, anh ta rất có khát vọng với tờ báo nhiễm máu kia có thể áp chế quỷ nhãn.
Anh ta cần tờ báo kia để áp chế quỷ nhãn, nếu không dưới sự tra tấn của quỷ nhãn hồi sinh, chỉ sợ anh ta không sống được ba tháng.
Đây là những thông tin do tờ giấy da người cung cấp.
"Ở chỗ này chờ thứ kia, xem xem nó có trở về nơi này nữa không." Dương Gian do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng lựa chọn không đi, ở nhà chờ con quỷ kia trở về.
Biết rõ có quỷ, còn dám ở chỗ này chờ quỷ trở về, cái này cần rất nhiều dũng khí.
Dương Gian bỏ ra rất nhiều dũng khí, anh ta ôm quyết tâm có chết cũng phải lưu lại, vì có thể lấy được tờ báo màu đỏ kia, anh ta không thể không mạo hiểm, dù sao đây cũng là một cơ hội để anh ta vượt qua lệ quỷ hồi sinh.
Bây giờ tham sống sợ chết, nhưng cũng chỉ là chậm rãi tự sát mà thôi.
Một khi con mắt kia trưởng thành đến mức không thể khống chế, anh ta tất nhiên sẽ chết vì quỷ nhãn hồi sinh, đến lúc đó cái kết đồ của anh ta cũng không khác Chu Chính là mấy.
Tô Viễn đương nhiên không có dị nghị với chuyện này, hắn chỉ gật đầu: "Được, vậy chúng ta ở chỗ này ngồi xổm một đêm, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, tôi sẽ sớm rời khỏi thành phố Đại Xương. Cậu phải tranh thủ thời gian, đừng đợi đến lần sau tôi cần cậu giúp đỡ, lại nghe được tin tức cậu chết rồi.”
Thời gian của ngự quỷ giả đều rất quý giá, không được lãng phí.
Dương Gian nghe xong ngược lại có chút kinh ngạc: "Rời đi, anh muốn đi đâu?"
"Kỳ nghỉ sắp hết, nhất định là phải trở về làm việc." Tô Viễn kỳ quái nhìn anh ta một cái.
Ngự quỷ giả còn phải đi làm?
Dương Gian nhất thời nghẹn lời.
Tựa như nhìn ra suy nghĩ của anh ta, Tô Viễn mặt mỉm cười nói: "Tôi không đi làm thì làm gì có tiền, tôi cũng muốn ăn uống thả ga, ngự quỷ giả trước khi chết vẫn là người, nếu không cậu nhìn thấy tôi đang cố tỏ ra ra kiên cường, nhìn thấu sự yếu đuối của tôi rồi nói với tôi một câu: Tôi nuôi anh à??”