Chương 28: Trời sụp xuống đã có Dương Gian chống đỡ (2)
Mọi chuyện đều có mặt lợi và hại.
Dương Gian trầm mặc, theo bản năng vuốt ve quỷ nhãn đã nhắm lại trên cánh tay, theo cách nói của Tô Viễn, vậy chẳng phải quỷ nhãn của mình sẽ sớm hồi phục sao?
"Lão đại! Lão đại, anh đúng là có bản lĩnh”, lúc này, Trương Vĩ đột nhiên mở miệng, giọng điệu có vẻ khẩn trương: "Anh nói chúng ta nên làm gì bây giờ"?
"Còn có thể làm gì bây giờ", Tô Viễn kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Vĩ, đứa con trai ngốc của nhà địa chủ này, "Nếu bình an vô sự sống sót, nhất định phải về ngủ một giấc, một ngày đêm không trở về, không sợ ba mẹ lo lắng sao?"?
"Nhưng...nhưng đã xảy ra chuyện lớn như vậy...".
"Vậy thì thế nào", Tô Viễn không kiên nhẫn nói: "Trời có sụp xuống đã có Dương Gian đỡ...người mạnh mẽ chống đỡ, cậu quan tâm nhiều như vậy để làm gì!"
...
Dương Gian cảnh giác nhìn Tô Viễn, anh ta cảm giác có người muốn mưu hại mình!
"Anh vừa nói gì! "
"Khụ khụ…không có gì, nói nhầm thôi" Tô Viễn ho khan che giấu, sau đó chuyển đề tài.”
“Được rồi, một người bình thường như các cậu có thể bình yên sống sót, còn may mắn hơn cả trúng vé số giải nhất, về nhà tắm rửa rồi đánh một giấc ngon lành còn tốt hơn làm mấy cái khác.”
Sau đó vui chơi tiêu khiển, lỡ lần sau gặp lại, cũng chưa chắc có vận khí tốt như vậy.
"Hả? Vẫn còn lần sau?"
Những người khác vừa nghe vậy, nhất thời lộ vẻ hoảng sợ, chỉ sợ chuyện tối qua sẽ trở thành ác mộng mà cả đời này họ không thể quên, nếu gặp lại một lần nữa, ai có thể chống đỡ được.
Nhất là nữ sinh bị lệ quỷ tập kích, lại được Dương Gian cứu, giờ phút này cô sợ hãi dán lên người Dương Gian. Chỉ có đối mặt với lệ quỷ, mới có thể cảm nhận được khủng bố và tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Thối ca diễm phúc không cạn...
Tô Viễn chua xót, lại lộ ra trào phúng: "Chẳng lẽ các cậu cho rằng đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên hay ngoài ý muốn sao, mỗi giây mỗi phút trên thế giới này đều xảy ra sự kiện linh dị, mỗi lúc đều có người chết đi. Các cậu hẳn nên thấy may mắn vì được sinh ra ở đây, cũng nên thấy may vì mình có thể sống sót sau sự kiện linh dị, xác suất xảy ra chuyện linh dị ở nước ngoài còn nhiều hơn nơi này, cũng đáng sợ hơn nhiêu.
"Nhưng... nhưng tại sao trước đây chúng tôi không biết đến ..." Có người lắp bắp hỏi.
Tô Viễn không trả lời trực tiếp, hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng nể tình những người này là bạn của Dương Gian nên mới đưa ra gợi ý.
“Lúc trước khi các cậu chưa gặp phải chuyện linh dị, nếu tôi đăng lên mạng chuyện tối nay gặp phải và quá trình xảy ra, các cậu có tin không?
Những người còn lại nháy mắt hiểu rõ.
Trên mạng?
Trong đầu Dương Gian chớt lóe lên, anh ta xâu chuỗi tất cả tin tức lại, lập tức như hiểu được gì đó.
"Đúng rồi, có một chuyện nói cho các cậu biết, chuyện liên quan đến lão già trong trường học kia, tốt nhất gần đây các cậu nên ít lên mạng hơn, hơn nữa đừng lên diễn đàn này đọc chuyện quỷ quái."
Nhân lúc bọn họ còn ở đây, hắn mở điện thoại di động đưa bài viết đó cho mọi người xem.
"Nhìn thấy tập tin âm thanh trên đó không, nhớ kỹ, nhất định, nhất định đừng mở nó ra, tập âm thanh này là tiếng gõ cửa, giống hệt trong điện thoại di động lúc trước của Tiền Vạn Hào, ai nghe thấy thì lão già này sẽ tìm tới người đó."
Nói xong, hắn lại lướt lên trang trước, trên đó hiển thị ảnh chụp của lão già kia.
"Cầm đi, mau cầm lấy."
Những người khác nhìn thấy ảnh chụp của lão già kia hoảng sợ lui về phía sau, phảng phất lại bị gợi lên cảm giác kinh khủng khi đối mặt với lão.
Tô Viễn lộ vẻ tán thưởng, thật không tệ, không hổ là chàng trai tôi coi trọng, thiên mệnh sở quy! Hào quang của nhân vật chính đúng là vô địch!
Hắn chậm rãi mở miệng: "Nếu như tôi đoán không lầm, đây hẳn là cách lệ quỷ dùng để truyền bá nguyền rủa, xem ảnh chắc là không có việc gì, chỉ có tiếng gõ cửa trong tệp âm thanh kia mới có vấn đề, đến bây giờ bài viết này còn chưa bị cấm, xem ra đã có khôngg ít người ấn vào file âm thanh này.”
"Nếu tôi đoán không sai, trong thời gian kế tiếp, lão già kia sẽ đi dạo giữa các thành phố lớn, tới gõ cửa chào hỏi từng nhà từng nhà một."
"Nói cách khác, những gì đã xảy ra ngày hôm qua sẽ tiếp tục diễn ra ở mỗi thành phố, chỉ là nhân vật chính không còn là cậu nữa."
"Lão đại, anh đừng nói chuyện khủng bố như vậy có được hay không, cả đời này tôi cũng không dám lên mạng nữa." Trương Vĩ hoảng sợ nhìn Tô Viễn nói.
Tô Viễn không hé răng, Dương Gian đưa điện thoại di động cho Trương Vĩ nói: "Trương Vĩ, trả điện thoại cho cậu. ”
Trương Vĩ vội vàng lắc đầu, lui về phía sau vài bước: "Tôi không cần điện thoại nữa, cậu mau vứt nó đi, lỡ điện thoại quỷ lại gọi đến thì làm sao bây giờ? ”