Chương 39: Quỷ huyết
Nhìn cái đinh quan tài rỉ sét loang lổ kia, nói thật, Tô Viễn rất phấn khích, có loại xúc động muốn nhổ bỏ nó đi.
Thứ này chính là thần khí thỏa đáng, một khi lệ quỷ bị đóng đinh sẽ bị hạn chế, sau khi Dương Gian trở thành đội trưởng, công lao đối kháng lệ quỷ chủ yếu là đinh quan tài và thanh đao gỗ kia.
Nói không muốn là hoàn toàn không có khả năng, thứ này không có tác dụng phụ như linh dị vật phẩm, nó còn hữu dụng hợn chuông quỷ hắn đánh dấu được.
Vừa nghĩ tới chuông quỷ, Tô Viễn càng nghĩ lại càng tức giận!
Ngoại trừ dùng để tự sát ra, cơ bản đều không có ích.
Nhưng ham muốn cũng chỉ là ham muốn, Tô Viễn vẫn có chừng mực, hướng đi của cốt truyện không thể thay đổi, cho nên trước mắt đinh quan tài này không được, động vào tình tiết sẽ thay đổi.
Hơn nữa, đinh quan tài cũng không phải chỉ có một chiếc, về sau có cơ hội, nói không chừng còn có thể làm thêm một cái nữa, Tô Viễn tự an ủi mình như vậy, sau đó bắt đầu mục đích chuyến đi này.
"Hệ thống, đánh dấu cho tôi"!
Ông trời phù hộ, đánh dấu vào đinh quan tài cho tôi!
[Đánh dấuthành công, đạt được: quỷ huyết]
Quỷ huyết?
Tô Viễn ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ là quỷ huyết giống như của Nghiêm Lực sao?
Hắn theo bản năng giơ tay lên, sử dụng lực lượng quỷ huyết, rất nhanh sau đó, một màn đáng sợ đã xảy ra.
Máu màu nâu đen bắt đầu chảy ra bên ngoài cơ thể Tô Viễn, trong chớp mắt bao trùm cả người hắn, từ xa nhìn lại giống như là... người da đen?
Mẹ ơi! Tôi đã trở thành người châu Phi?
Tô Viễn ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời trong đầu đều tràn ngập từ ngữ như: tù trưởng, mặt đen, đen không cứu được…
Quỷ huyết cũng không giống như máu tươi, ngược lại, nó làm cho người ta có một loại cảm giác thối rữa cũ kỹ, giống như là máu tươi sau một thời gian ngắn sẽ chuyển sang màu đen, tỏa ra một mùi thối rữa.
Nhưng mà, nó rất đặc biệt, tựa hồ có thể ngăn cản lực lượng linh dị xâm nhập, nếu như để quỷ huyết bao trùm toàn thân, cũng tương đương với có thêm một tầng bảo hộ.
Đây là loại lực lượng linh dị thứ năm Tô Viễn khống chế, tổng thể mà nói vẫn không tệ, năng lực bảo vệ tính mạng càng cao hơn một bậc.
Về chuyện này, Tô Viễn vẫn tương đối hài lòng.
Mặc dù không thể đánh dấu đinh quan tài là một điều đáng tiếc.
Sau khi đạt được mục tiêu, Tô Viễn lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh với chủ nhân của quỷ nhãn kỷ niệm, sau đó hắn rời đi.
Hắn sợ nếu mình không đi sẽ dẫn đến tham lam mà lấy đi đinh quan tài.
Rời khỏi chùa Hoằng Pháp, Tô Viễn bắt đầu suy tư mục tiêu mới của mình.
Xe buýt không cần phải suy nghĩ, nó phụ thuộc vào may mắn, vậy những nơi được biết đến tiếp theo cũng có hạn.
Dựa theo cốt truyện ban đầu, quỷ ảnh không đầu ở trung tâm thương mại, trong nhà Dương Gian, còn có nơi có quỷ sai đây là những nơi ở thành phố Đại Xương có nơi lệ quỷ lui tới, còn có quỷ rất đặc biệt dựa vào gương mới có thể xuất hiện.
Quỷ kia không dễ tìm, trước tiên ném sang một bên.
Mà trong nhà Dương Gian, bọn họ vừa mới tách ra không lâu,hiện tại lại đến nhà người khác, cảm giác không tốt lắm, có thể đặt sang một bên trước, rảnh rỗi lại đi, như vậy còn lại trung tâm thương mại và quỷ sai ở thôn Hoàng Cương.
Suy tư một lát, Tô Viễn nhanh chóng quyết định chủ ý, đi tìm quỷ ảnh không đầu trước.
Muốn tìm một trung tâm mua sắm còn chưa mở trong phạm vi thành phố Đại Xương sẽ không dễ dàng nhưng không khó, gặp chuyện không biết cứ hỏi cư dân mạng, tìm kiếm trên một chút là biết. lúc trời tối, Tô Viễn dựa theo manh mối người tốt bụng cung cấp, đi tới trung tâm thương mại còn chưa mở cửa kinh doanh.
Trên con đường nhộn nhịp, gần đó có không ít tòa nhà, tiểu khu, dòng người, mà bên cạnh đường có một siêu thị mua sắm lớn.
Tô Viễn liếc mắt một cái đã thấy có cảnh sát giăng dây cảnh giới phía bên ngoài còn chưa tháo dỡ, hình như gần đây đã xảy ra vụ án gì. Trong trung tâm thương mại cũng rất vắng vẻ, không có khách hàng nào, phần lớn đèn bên trong đều tắt, nơi đây đã ngừng kinh doanh.
Xem ra quỷ đã giết người rồi.
Tô Viễn như có điều suy nghĩ, hắn đi qua, thấy cửa bày mấy quảng cáo tuyển dụng nhân viên, cái gì mà lương tháng sáu ngàn, bao ăn ở các loại, không có cơ hội, hắn đi thẳng vào trung tâm thương mại này, sắc mặt hơi đổi.
Bởi vì trong thương trường có một mùi hôi thối nhàn nhạt bay tới, mùi hôi thối này rất nhạt, như có như không, nhưng lại đặc biệt, đối với Tô Viễn mà nói cũng không xa lạ, đây là mùi thi thể sau khi thối rữa tản mát ra.
Hắn nhìn vào trong trung tâm thương mại, ngoại trừ trước cửa có bật đèn, bởi vì ngừng bán nên những nơi khác cũng không bật đèn, khung cảnh mờ mịt làm cho người ta cảm giác có chút áp lực.