Chương 38: Chủ nhân của quỷ nhãn bị đóng đinh (2)
Hơn nữa, thành phố Đại Xương bây giờ còn chưa trải qua sự kiện ngạ quỷ càn quét, có trời mới biết còn ẩn giấu sự kiện linh dị nguy hiểm như thế nào, nếu không cẩn thận bị lệ quỷ theo dõi thì làm sao bây giờ?
Cho nên Tô Viễn lựa chọn thành thật ngồi xe đi qua.
Tình huống của chùa Hoằng Pháp đa phần không khác gì chùa Pháp Nghiêm, nhưng bởi vì vị trí tương đối hẻo lánh, dòng người cũng không nhiều như lúc trước.
Hơn nữa diện tích cũng nhỏ hơn chùa Pháp Nghiêm rất nhiều.
Lên ba bậc thang, đứng ở trước sảnh chính, không ngoại lệ chính là vẻ mặt từ bi thương người của pho tượng.
Bình tĩnh nhìn, Tô Viễn trong lòng thầm nghĩ: hy vọng lần này sẽ không chạy một chuyến vô ích.
Quỷ vực trong nháy mắt khuếch tán, lần này vận may của Tô Viễn không tệ lắm, nằm ở phía dưới sảnh chính, Tô Viễn phát hiện một gian mật thất. Gian mật thất kia không bị quỷ vực của hắn bao trùm, tựa như giữa dòng sông đang chảy đột nhiên xuất hiện một tảng đá lớn, quỷ vực vòng qua nơi đó, tạo thành một chỗ trống.
Điều này có nghĩa là quỷ vực không thể ảnh hưởng đến nơi đó.
"Tìm thấy rồi!"
Tô Viễn vui vẻ trong lòng, tiến về phía trước một bước, ngay sau đó hắn xuất hiện trước cửa mật thất.
Đây là một tầng hầm.
Kiểu dáng tầng hầm nhìn qua không giống như được xây dựng trong thời hiện đại, hẳn là cùng thời đại với chùa Hoằng Pháp này, đều dùng loại gạch xanh rất cổ xưa, có cảm giác lịch sử lắng đọng.
Ở cuối tầng hầm, có một cánh cửa, Tô Viễn không chú ý nhiều đến thứ khác, hắn cảm thấy phía sau cửa rất có thể chính là chủ nhân của quỷ nhãn mà hắn muốn tìm.
Đây là một cánh cửa gỗ cũ kỹ, mà bây giờ cửa gỗ cũ kỹ này dán lá vàng, đóng chặt, còn khóa lại.
Hắn đưa tay chạm vào lá vàng dán trên cửa một chút, lá vàng lạnh lẽo, kết cấu hơi mềm mại, là vàng chân chính, khó trách không bị quỷ vực ảnh hưởng.
“Dương Gian từng tới nơi này, quỷ nhãn của cậu ta lấy được từ chủ nhân của quỷ nhãn, nhưng lúc đi hẳn là sẽ không có rảnh rỗi khóa cửa lại, cho nên chắc là có người tới.
Tô Viễn khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Hẳn là trụ trì chùa đã đến kiểm tra, phát hiện cửa đã được mở ra, cho nên lại thêm một cái khóa.
Chủ nhân quỷ nhãn bị trấn áp là bị mật truyền từ đời này sang đời khác của của chùa Hoằng Pháp, cho nên chủ trì có thể biết nơi này cũng không kỳ quái, chỉ tiếc ông ta không phải ngự quỷ giả.
Mới vừa rồi khi quỷ vực Tô Viễn bao phủ chùa Hoằng Pháp, hòa thượng trong chùa không có bất kỳ phản ứng gì.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Tô Viễn trực tiếp xé lá vàng, mở cửa đi vào.
Cánh cửa mở ra.
Khóa cửa tự động bị hỏng.
Một làn gió âm lãnh thổi tới, làm cho người ta tóc gáy đứng thẳng, trong nháy mắt nhiệt độ chung quanh như giảm xuống vài độ.
Quả nhiên suy đoán của Tô Viễn là chính xác.
Đây là một không gian hắc ám hoang vắng, không có sinh mệnh, phía sau chỉ có một mặt mốc meo, vách tường phủ đầy rêu xanh, trên vách tường, còn có rất nhiều vết cào dữ tợn, phía trên lưu lại máu tươi, tuy rằng đã chuyển sang màu đen, nhưng từ dấu vết mà xem còn rất mới mẻ, cũng chưa lâu.
Hẳn là Dương Gian và những người khác khi đó tiến vào để lại, Tô Viễn nghĩ thầm.
Tí tách, tí tách~!
Trong không gian tối tăm truyền đến tiếng nước nhỏ giọt, rất nhỏ, nhỏ bé, nhưng rất rõ ràng, ở trong hoàn cảnh tối tăm đặc biệt rõ ràng.
Bóng tối cũng không thể ngăn cản tầm mắt của hắn, cho nên Tô Viễn thuận lợi nhìn thấy thứ mình muốn nhìn thấy.
Một cây xương trắng cắm sâu trên mặt đất, phía trên treo rất nhiều thứ quỷ dị, có đầu người khô héo, giẻ rách cũ kỹ... Mà trên thân cây lại đóng đinh một bóng người màu đen khổng lồ cao ba mét.
Đó chính là chủ nhân của quỷ nhãn đã bị đóng đinh.
“Nhìn thoáng qua đã rõ sự thật.”
Tô Viễn ngưng thần nhìn một màn trước mắt này im lặng không nói, bóng người màu đen cao ba mét này có hình dáng nhưng không có ngũ quan người, nhìn qua giống như là một bóng đen ngưng tụ mà thành.
Tuy nhiên, nó là một thực thể.
Trên ngực bóng đen, một cái đinh quan tài rỉ sét loang lổ xuyên thấu thân thể nó, đóng nó trên cây, âm thanh tí tách kia là huyết dịch màu đen không ngừng rơi xuống từ vết thương kia, vị trí đầu người rỗng một chỗ, tựa hồ là thiếu một con mắt.
Đó hẳn là nơi chứa quỷ nhãn…
Tô Viễn nghĩ như vậy, giờ phút này hắn bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ ra.
Điều gì sẽ xảy ra nếu đặt quỷ nhãn của hắn lên đó?
Chắc là không xảy ra chuyện gì...
Bởi vì quỷ nhãn là trạng thái tử cơ, mà chủ nhân quỷ nhãn cũng bị đóng đinh, cho dù đặt hai thứ cùng một chỗ cũng sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hơn nữa, Tô Viễn cũng không phải loại người ngốc nghếch tặng mảnh ghép cho lệ quỷ.