Chương 49: Linh đường (1)
"Thôn Hoàng Cương? Ồ, hơi xa, còn phải đi một đoạn cao tốc.”
"Bao nhiêu tiền?"
"Ít nhất phải ba trăm."
"Ba trăm, đắt như vậy?" Tô Viễn không khỏi nhíu mày, "Bác tài, có thể rẻ chút hay không?"
"Thằng nhóc này, ba trăm đã không đắt nữa rồi", ông chú tài xế ngạt điếu thuốc, vẻ mặt tang thương nói: "Cậu phải nghĩ như này, tôi chở cậu qua, tiền xăng dầu trên cao tốc phải hơn một trăm, đến nơi đó nói không chừng còn phải xe không trở về, lúc đi có tiền kiếm, lúc trở về không nhất định có."
“Nhìn nơi đó rất hẻo lánh, trừ phi có chuyện đặc biệt quan trọng, nếu không ai sẽ đi xe của tôi vào thành, cậu cũng không thể để cho lúc tôi trở về chạy một chuyến không công.”
Lời này ngược lại rất hợp lý, Tô Viễn suy nghĩ, vốn là muốn để tài xế chờ ở đó, lúc trở về lại đưa hắn trở về.
Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu nhanh thì lần này hắn đi rất nhanh sẽ rời khỏi, nếu chậm thì cũng rất có khả năng bị nhốt ở nơi đó, hơn nữa còn không biết sẽ bị nhốt bao lâu, dù sao cũng không thể nói hai ba câu là miêu ta được mức độ khủng bố của quỷ sai.
Liên quan đến cấp độ lệ quỷ này, cái gì cũng có thể phát sinh.
"Vậy được, ba trăm thì ba trăm".
Đàm phán xong giá cả, Tô Viễn lên xe rồi nói với tài xế: "Bác tài, tối hôm qua tôi không ngủ, tôi chợp mắt một lúc, đến nơi thì gọi tôi một tiếng."
Sau khi khống chế lệ quỷ, các đặc điểm của ngự quỷ giả đều sẽ bị ảnh hưởng, nhất là về phương diện tinh thần, sẽ dần dần tiến gần hơn đến lệ quỷ.
Điểm này, cho dù Tô Viễn khống chế chính là mảnh ghép lệ quỷ tử cơ cũng khó có thể tránh khỏi.
Đặc điểm rõ ràng nhất chính là bị bản năng của lệ quỷ ảnh hưởng, Tô Viễn khống chế rất nhiều mảnh ghép, đến nay phương diện trạng độ tinh thần đều có thể duy trì ở phạm vi bình thường, hắn cũng đã cảm thấy mình rất tuyệt.
Tuy rằng một đêm chưa từng ngủ, nhưng cũng tinh thần Tô Viễn cũng chỉ hơi mệt mỏi, từ lúc đạt được mảnh ghép lệ quỷ đầu tiên hắn đã phát hiện, mình đã bị ảnh hưởng, khát vọng ngủ càng ngày càng ít.
Hắn khẽ chợp mắt một lúc, đại khái cũng chỉ có hai giờ đồng hồ, xe rẽ từ đường lớn vào một con đường nhỏ, một thôn trang hơi hẻo lánh xuất hiện ở chân núi xa xa.
Lái xe thêm mười phút nữa, xe dừng lại, ngay sau đó giọng nói của bác tài xế vang lên: "Chàng trai, đến thôn Hoàng Cương rồi."
Đã đến thôn Hoàng Cương?
Đột nhiên Tô Viễn mở mắt ra, nhìn về phía trước, lại nhìn bản đồ trên điện thoại di động.
Đúng vậy, phía trước chính là thôn Hoàng Cương.
Trước đây hắn đã tra trên internet, thôn Hoàng Cương là một ngôi làng nhỏ có chút lịch sử, có thể được ngược dòng trở lại triều đại trước đó, trước đây cũng đã được phát triển thí điểm như một điểm thu hút khách du lịch, nhưng vì giao thông vận tải và kinh tế vì nhiều lý do khác nhau đã thất bại.
Bây giờ có vẻ như khai thác ban đầu thất bại, không phải vì các vấn đề giao thông và kinh tế mà vì bản thân ngôi làng có vấn đề.
Trong thôn có quỷ, hơn nữa còn là loại có mức độ khủng bố cực cao.
Thật ra không hề phát hiện ra chút bất thường nào ở cả thôn này.
Toàn bộ thôn Hoàng Cương mang đến một một cảm giác nửa hiện đại nửa truyền thống.
Ngôi nhà phía trước là một ngôi biệt thự mới được xây dựng, nhìn rất rộng rãi, nhưng những ngôi nhà phía sau ngôi làng lại rất cũ, không chỉ có nhà đất, thậm chí còn có nhà gỗ niên đại một trăm năm. Một số nhà gỗ có người già ở, một số là bỏ hoang, cửa sổ lung lay, ván cửa rơi một bên, phía bên trong vô cùng tối tăm, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không chiếu vào.
Mang đến một cảm giác u ám.
Nhưng điều này không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao bây giờ ở nông thôn chủ yếu là người già và trẻ em ở lại, những người trẻ tuổi đã đi ra ngoài để làm việc.
Người trưởng thành ít nên trong thôn vắng vẻ cũng rất bình thường.
Bên đường có đất trồng rau, đất nông nghiệp, có thể thấy hẳn là do có người thường xuyên chăm sóc.
Trên đường đi không biết có đàn gà nhà nào đang lang thang, phòng ốc cũng không hề rách nát, tiêu điều.
Tất cả mọi thứ đều cho thấy đây là một vùng nông thôn rất bình thường.
Nhưng mà tất cả đều giả dối, nếu không phải biết cốt truyện, trong hoàn cảnh này, Tô Viễn cũng không cảm thấy đây là một nơi có lệ quỷ lui tới.
Đáng tiếc...nơi đây nhìn giống một thôn an tĩnh, bình thường nhưng bộ mặt thật của nó chính là một quỷ vực.
Một cái quỷ vực cực kỳ đặc thù, là quỷ vực của quỷ sai.
Nói cách khác, tất cả những gì Tô Viễn nhìn thấy trước mắt đều là giả...Không, cũng không thể nói là giả, mà là một thôn từng tồn tại, chỉ là bị quỷ vực quỷ sai chiếm lấy.
Bao gồm cả người dân ở thôn này, trên thực tế bọn họ đều ở trạng thái không phải người không phải quỷ, là quỷ nô cực kỳ đặc thù.