Chương 50: Linh đường (2)
Từ sau khi Tô Viễn tiến vào thôn, người trong thôn thỉnh thoảng sẽ tò mò nhìn về phía hắn, một người xa lạ, thoạt nhìn không khác người thường, nhìn qua cũng không khác người bình thường là mấy.
Cho dù Tô Viễn dùng quỷ nhãn quan sát cũng không phát giác được dị thường.
Nhưng hắn cũng không dùng năng lực quỷ nhãn đi nhìn trộm những thôn dân này, quỷ nhãn có thể nhìn thấy người bình thường thậm chí là thời gian chết của ngự quỷ giả, năng lực này có thể là lệ quỷ nguyền rủa, Tô Viễn chỉ sợ sử dụng loại năng lực này sẽ phá vỡ cân bằng của thôn.
Lỡ đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dẫn ra quỷ sai thì phiền toái.
Đó tuyệt đối là ác mộng của tất cả ngự quỷ giả, coi như là Tô Viễn cũng không muốn đối mặt.
Nếu cốt truyện không sai, ở thôn Hoàng Cương vẫn là ban ngày, trong thôn tương đối an toàn.
Quỷ sai không đi ra ngoài hoạt động vào ban ngày.
Cho nên Tô Viễn định đi thẳng Linh Đường kia, đánh dấu rồi đi.
Hiện tại lúc này, không ai có thể hiểu rõ quỷ sai hơn hắn, đặc biệt là quy luật giết người của nó.
Không thể ở một mình, lạc lõng sẽ bị theo dõi.
Nhưng mà lấy lực lượng linh dị mà Tô Viễn trước mắt khống chế mà nói, dù có như thế nào hắn cũng không thuộc phạm vi đơn độc.
Nhưng bạn vĩnh viễn không đoán được hành động của lệ quỷ, bạn không phù hợp với quy luật giết người của lệ quỷ nhưng cũng có nghĩa là lệ quỷ sẽ không tập kích bạn, đa số lệ quỷ đều có quy luật giết người không khác nhau lắm, chỉ khác là bạn phù hợp với quy luật giết người của nó, nó sẽ ưu tiên tấn công bạn.
Cho đến nay, hẳn là còn chưa có ngự quỷ giả tùy tiện tới thôn này, không! Có một cảnh sát cứng đầu, nhưng anh ta cũng chưa chết, mà là chiếm lấy quan tài quỷ sai, cướp ván quan tài của nó, hại nó có giường mà không thể ngủ, cho nên mới đi ra ngoài du đãng.
Nhưng dù thế nào, quỷ sai vẫn chưa từng giết ngự quỷ giả, quy luật giết người của nó còn chưa xảy ra biến hóa, chỉ cần lệ quỷ tự mình khống chế nhiều hơn một, hẳn là sẽ không bị nhắm tấn công đầu tiên.
Nghĩ như vậy, Tô Viễn đi tới trước một tòa nhà.
Chỉ thấy cửa trước tòa nhà mở rộng, hai bên bày đầy vòng hoa, một đám người trong thôn mặc áo tang, có phụ nữ và trẻ nhỏ quỳ gối trước một quan tài sơn đỏ và đốt tiền giấy, khóc lóc sướt mướt.
Rõ ràng, những người đã chết trong làng đang tổ chức tang lễ.
Vừa vào thôn đã thấy một quan tài sơn đỏ bày ở đại sảnh, người trong thôn khoác áo tang.
Khóc lóc không phải điềm báo tốt.
Tô Viễn nhìn thoáng qua di ảnh trước quan tài... Đó là một người đàn ông mặc vest, trông khá đẹp trai.
Người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn rất rõ ràng.
Đó chính là bộ mặt thật của quỷ sai.
Một người không tồn tại trên đời, đang trong thời kỳ thai nghén, còn chưa hoàn thành toàn lệ quỷ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vẻ đẹp của quỷ sai này, cũng sắp bằng hắn rồi...
Tô Viễn tự luyến, sau đó hắn sải bước đi về phía Linh Đường.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn bị chặn lại.
Những dân làng rất có thể là quỷ nô là chặn lại.
"Cậu là ai? Cậu đến đây làm gì? ”
Một bác trai nói: "Đi ra ngoài, mau đi ra ngoài, nơi này không hoan nghênh những kẻ trong thành phố, Linh Đường cũng dám đến, cẩn thận tôi đánh gãy chân cậu. ”
“......”
Hiển nhiên, những cô bác này cực kỳ bất mãn trước sự xuất hiện của Tô Viễn.
Nếu không phải sợ phá hư cân bằng, Tô Viễn đã sớm động thủ với những quỷ nô này, mà bây giờ chỉ có thể uốn lưỡi mà đấu võ mồm với họ!
"Cái này, các cô các bác, mọi người nghe cháu giải thích."
Tô Viễn vì không muốn bị đuổi ra ngoài vội vàng mở miệng nói
"Giải thích con khỉ, cút đi."
Nhưng tính tình mấy người già này lại nóng nảy, lôi hắn đi ra ngoài.
Tô Viễn lập tức nói: "Ông lão bình tĩnh một chút, tới bây giờ tôi cũng không thể giấu diếm chuyện này nữa, thật ra người đã qua đời này là anh em tốt của tôi, đồng nghiệp tốt của chúng tôi, chúng tôi đã làm việc cùng một chỗ. Mấy ngày trước sau khi tôi biết được tin tức anh ấy qua đời, trong lòng tôi vô cùng vui mừng, tươi cười rạng rỡ…Không đúng, là cực kỳ bi thương, cho nên suốt đêm chạy tới nơi này, để tế bái. ”
“Người chết chưa từng đi làm.” Một bác gái đang hóng chuyện chen miệng.
Tô Viễn: "...".
Hay cái tên này thích ru rú ở nhà?
"Thật không giấu diếm, thật ra chúng tôi quen biết trên mạng, chính là có duyên ngàn dặm cũng quen biết, chúng tôi xưng huynh gọi đệ trên mạng, giống như tri âm. Mặc dù không có quan hệ huyết thống, cũng chưa từng gặp mặt, nhưng là tình thâm như biển, tình nghĩa lớn hơn trời, nhật nguyệt có thể chứng giám, cho nên còn hy vọng các cô các bác cho phép cháu vào gặp thắp hương vị huynh đệ này, tiễn anh ấy một đoạn đường."
"Nhưng cậu ta cũng không chơi game trên mạng..."
Con mẹ nó, bác còn phá đám tôi, phá nữa tôi trở mặt!!!