Chương 40: Quỷ ảnh không đầu tập kích (1)
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Tô Viễn có thể cảm giác được ở sâu trong bóng tối của trung tâm thương mại, có thứ gì đó đang âm thầm nhìn trộm mình.
Đó có phải là quỷ ảnh không đầu không?
Tô Viễn nhếch miệng cười, hắn cũng không e ngại quỷ ảnh không đầu, sau khi quỷ ảnh không đầu khống chế thân thể thì mức độ nguy hiểm tăng lên vượt bậc, nhưng cũng không uy hiếp gì đến hắn.
Bởi vì Tô Viễn có được quỷ vực, hơn nữa mục đích của hắn cũng không phải là vì giam giữ quỷ ảnh không đầu, chỉ cần nó không vào được quỷ vực thì không thể uy hiếp hắn.
“Trời tối thật dễ làm việc.”
Tô Viễn nói thầm, quỷ vực của hắn là màu đen, dưới bóng đêm bao phủ, cơ bản không cách nào làm cho người ta phát giác dị thường, hơn nữa hiện giờ trung tâm thương mại vốn không có mấy người.
Dưới bóng đêm bao phủ, trong nháy mắt quỷ vực lan tràn toàn bộ trung tâm thương mại.
“Kỳ thật tao vẫn rất thích loại lệ quỷ có phương thức giết người tương đối đơn độc như này, hơn nữa còn được viết rõ ràng trong nguyên tác, đối phó không hề có nguy hiểm.
"Ồ... Ngoại trừ cấp độ đặc biệt nguy hiểm"!
Quỷ nhãn chuyển động, tựa như cảm ứng được cái gì đó, dưới ảnh hưởng của quỷ vực, từng sợi dây đen dài nhỏ từ xa lan tràn tới dưới chân Tô Viễn.
Tất cả những cái bóng này.
Tô Viễn trực tiếp sử dụng quỷ vực mạnh mẽ vặn khoảng cách không gian, khiến cho bóng dáng bị ánh đèn chiếu ra đều xuất hiện dưới chân hắn.
Đừng quên, đây chính là quỷ cước giẫm bóng, là hai chân lệ quỷ.
Đôi chân này có lẽ khắc chế quỷ ảnh, đương nhiên! Điều kiện tiên quyết là, Tô Viễn phải tìm được quỷ ảnh trước.
Muốn tìm quỷ ảnh không đầu trong hoàn cảnh tối tăm là chuyện không dễ dàng.
Dù sao quỷ ảnh cũng là là cái bóng của lệ quỷ, không có thực thể.
Phương pháp của Tô Viễn thất bại, hắn bạn đầu nghĩ như này, chỉ cần bao phủ tất cả bóng trong phạm vi quỷ vực rồi để chúng tụ lại một chỗ giẫm lên dưới chân, như vậy liền có thể hạn chế quỷ ảnh.
Nhưng mà phương thức hoạt động của quỷ ảnh là ký sinh trong thân thể người hoặc ma nơ canh, chỉ giẫm lên bóng trên mặt đất cũng vô dụng.
Hơn nữa ánh sáng cũng không đủ, có một số nơi ánh sáng không thể chiếu đến, bóng tối không thể bao trùm, cho nên áp chế thất bại.
Cách tiếp cận này là không đạt được hiệu quả.
Muốn tiến hành đánh dấu, chủ yếu nhất là phải đối mặt với lệ quỷ mới được, nếu không căn bản cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy.
Tô Viễn không khỏi nhíu mày, cứ như vậy, mức độ khó khăn khi tìm kiếm quỷ ảnh càng tăng lên.
Tô Viễn thu hồi quỷ vực, đi thẳng vào trong trung tâm, tầng một...tầng hai...tầng ba... Trên đường đi vẫn luôn sóng yên, không gặp phải lệ quỷ tập kích.
Mãi đến khi Tô Viễn đi tới lầu năm, một cửa hàng quần áo chưa được trang trí xong, phía sau cửa thủy tinh bày một đống ma nơ canh nằm ngổn ngang, không phải thiếu cánh tay thì là thiếu chân.
Ánh mắt Tô Viễn không khỏi bị hấp dẫn, không hiểu sao lại có một loại trực giác, quỷ ảnh hẳn là ở bên trong.
Trong cửa hàng tối đen, hơn nữa cửa không khóa, tựa như chỉ cần đưa tay kéo một cái là có thể mở ra, Tô Viễn có thể cảm nhận được có thứ đang nhìn trộm hắn từ sâu bên trong bóng tối. Hắn không do dự, đang định đẩy cửa đi vào thì bỗng nhiên cửa thủy tinh cửa hàng quần áo khá nặng nề kia, không có gió mà vào giờ phút này lại chậm rãi mở ra.
Bên trong vô cùng u ám, vô hình trung lộ ra một loại áp lực khác thường, nhất là dưới tình huống biết bên trong có quỷ, cho dù là ngự quỷ giả cũng không dám tùy tiện đi vào.
Bởi vì một sai lầm sẽ chết.
Trở thành ngự quỷ giả chỉ có vốn liếng giao tiếp với lệ quỷ mà thôi, cũng không có nghĩa là bạn ở trước mặt quỷ có thể không kiêng nể gì.
Nhưng mà Tô Viễn lại đi vào.
Cửa hàng quần áo không lớn lắm, trực quan cũng chỉ hơn một trăm mét vuông, nhưng bởi vì bên trong có ma nơ canh và hàng hóa chất đống, cho nên có vẻ khá lộn xộn.
Sau khi Tô Viễn tiến vào, quỷ nhãn quan sát bốn phía, nhưng mà trong cửa hàng quần áo không hề có động tĩnh, cũng không có chỗ gì kỳ quái.
Giống như là một cửa hàng bình thường tạm thời ngừng kinh doanh, điều kiện tiên quyết là không có mùi hôi thối của thi thể còn sót lại.
Sau khi Tô Viễn tiến vào.
"Két..."
Một tiếng vang rất nhỏ, cửa thủy tinh vốn được mở ra lại chậm rãi đóng lại, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh này lại có vẻ đặc biệt rõ ràng.
"Muốn nhốt tao ở đây?"
Dưới sự quan sát của quỷ nhãn, bóng tối cũng ảnh hưởng đến Tô Viễn, mà lúc này trong cửa hàng quần áo vang lên từng tiếng thanh âm rất nhỏ mà cổ quái, giống như là thứ gì đó chuyển động, ma sát phát ra.