Chương 48: Đi thẳng
Trong nháy mắt Dương Gian bị dọa đến giật mình: "Không không không, nuôi không nổi, nuôi không nổi, tôi không có tiền, anh mời người khác giỏi hơn đi.”
A ~~~~~~~~.
Tô Viễn vẻ mặt khinh bỉ, trên thực tế tuổi tác hiện tại của hắn chỉ lớn hơn Dương Gian một chút, thân phận cũng là sinh viên, chỉ là đang học đại học mà thôi, đương nhiên, trong thế giới thần bí hồi sinh muốn chuyên tâm hoàn thành việc học là không có khả năng...
Bởi vì nó không thực tế.
Sự tình không hoàn mỹ như trong tưởng tượng, hai người chờ đợi đến hừng đông, nhưng vẫn không thể phát hiện lệ quỷ kia có dấu hiệu trở về.
Tất cả các dấu hiệu dường như cho thấy rằng con quỷ đã thực sự rời đi.
“Chắc là con quỷ đó không đến nữa.”
Hai người ngây người ở trong phòng một đêm vẫn không ngủ, Tô Viễn ngáp dài một cái, quay đầu nhìn về phía Dương Gian, phát hiện ánh mắt của anh ta đầy tơ máu, vô cùng mệt mỏi gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn.
Cổng không đóng.
Bởi vì nếu nhìn thấy con quỷ kia xuất hiện trước, hai người sẽ trực tiếp xông lên, cướp lấy tờ báo nhiễm máu kia.
Nhưng mọi thứ không hoàn hảo như bạn nghĩ.
“Không thể một mực ở chỗ này chờ con quỷ kia xuất hiện, nếu như nó đã rời khỏi nơi này không có ý định trở về, chúng ta ở chỗ này cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, mà hiện tại thời gian rất quý giá với tôi, cả cậu cũng vậy.
Tinh thần cứ căng thẳng như vậy trong một đêm không thể không điên, Dương Gian xoa xoa đôi mắt đầy tơ máu, để cho mình tỉnh táo thả lỏng một chút, nghe vậy không khỏi thở dài một hơi.
"Xem ra trong thời gian ngắn không thể tìm được con quỷ này, tôi muốn tính toán kỹ."
Dương Gian đứng lên khỏi ghế sa lon, anh ta chuẩn bị đi tắm rửa, sau đó thu thập đồ đạc một chút chuẩn bị đi ra ngoài.
Không thể tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian, nếu như anh ta có thể sống sót thì tìm kiếm biện pháp sống tiếp.
...... Nếu bạn thực sự muốn chết, vậy cần để kiếm được một số tiền cho mẹ của mình để nghỉ hưu sau này.
“Được rồi, xem ra đã đi một chuyến vô ích, bận rộn vô ích.”
Thấy thế, Tô Viễn lắc đầu.
“Thật sự xin lỗi" Dương Gian nói với Tô Viễn.
"Không có việc gì", Tô Viễn ngược lại không cảm thấy có cái gì, Dương Gian không thể lấy được tờ báo nhiễm máu kia, cũng là một tổn thất với hắn, bởi vì hắn cũng mất đi một cơ hội đánh dấu.
Nhưng thiên hạ nơi nào không có lệ quỷ, cần gì phải thương nhớ một con kia, không phải chỉ là đánh dấu sao, chỉ cần chịu mạo hiểm, luôn không thiếu cơ hội.
“Đã như vậy, tôi cũng đi trước.”
Không chờ được quỷ kia, Tô Viễn bèn đứng dậy nói tạm biệt, nhìn vẻ mặt áy náy của Dương Gian, hắn lắc đầu nói: " Không cần như thế, Tái ông mất ngựa, làm sao biết họa phúc, tiếp xúc với lệ quỷ có rất nhiều nhân tố bất ngờ, đôi khi không nhất định là chuyện xấu, chẳng qua cậu phải nhanh chóng tìm biện pháp giải quyết vấn đề, nếu cần có thể gọi điện thoại cho tôi.”
"Tôi biết, cảm ơn anh."
Nói xong Tô Viễn liền rời đi.
Khi hắn rời đi không lâu, Dương Gian cũng đeo theo cặp sách, đi ra khỏi tòa nhà dân cư có chút cũ kỹ này.
Mọi người qua lại trên đường phố,họ vẫn sống trong thế giới dường như yên tĩnh này.
Sống trong biểu hiện giả dối này, không thể khám phá thế giới thực.
Chỉ có người trải qua địa ngục mới biết được nhân gian tốt đẹp, người đã tiếp xúc với lệ quỷ mới hiểu được hạnh phúc khi còn sống.
Dương Gian hiểu rõ điểm này, cho nên anh ta đi tìm đường sống của mình, bởi vì không ai có thể giúp anh ta, Tô Viễn cũng không thể.
Hoặc là trì hoãn thời gian lệ quỷ hồi sinh, hoặc là để lại chút di sản cho thân nhân của mình, cũng chỉ thế mà thôi.
Tô Viễn đi từ đầu kia, trước mắt, trong thành phố Đại Xương có khả năng đánh dấu hắn hầu như đã đánh dấu hết, tuy rằng còn có mấy địa phương có thể có cơ hội đánh dấu nhưng cũng không nóng vội nhất thời.
Chủ yếu là cảm giác gần đây hơi xui, lỡ hắn lại đánh dấu được những thứ giống như chuông quỷ hay nên quỷ trắng, hắn sẽ khóc chết mất.
Hơn nữa, sau này hắn còn có thể tới thành phố Đại Xương.
Hắn tin rằng ngày này sẽ không lâu nữa.
Đã đến lúc hắn nên trở lại, kỳ nghỉ đã kết thúc. Tuy rằng trở thành ngự quỷ giả, nhưng cuộc sống của Tô Viễn cũng không khác quá nhiều so với lúc trước.
Chẳng qua trước khi trở về, vẫn có một chỗ cuối cùng muốn đi.
Mở bản đồ ra, sau khi nhập mấy chữ trên điện thoại di động, Tô Viễn chặn một chiếc taxi.
“Bác tài, chỗ này có đi được không?”
"Đi, có tiền thì đâu cũng đi"!
Tài xế taxi là một người đàn ông lớn tuổi, vẻ mặt tang thương, đang phì phì phèo khói thuốc, làm cho người ta cảm thấy đây là một người đàn ông có chuyện xưa.
Ông ta thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn màn hình chỉ đường trên di động của Tô Viễn, chậm rãi đọc ra.