Nhưng làm sao rời đi được dưới ma trảo đỉnh cao của Tô Nhiễm, cô đã ngay lập tức đã nắm lấy tay của anh, gương mặt say mèm kia liền áp vào gương mặt của anh, sau đó còn cười ngốc, nói:
- Mát quá đi.
Phó Thiêm Dục có lẽ cũng đã say đến mức sắp mất ý thức rồi, nên cũng chẳng đẩy cô ra, hay thậm chí là đến việc rời đi cũng chẳng còn sức. Lúc này, Tô Nhiễm liền tinh nghịch choàng tay ôm lấy cổ của anh, nói:
- Phó Thiêm Dục, tại sao anh lại là Phó Thiêm Dục chứ!
- Thừa lời, tôi không phải Phó Thiêm Dục thì ai mới là Phó Thiêm Dục đây.
- Nếu anh là Phó Thiêm Dục thì đừng có đẹp trai như vậy chứ!
Hai mắt của anh cũng sắp dính chặt lấy nhau rồi, nhưng cái miệng của anh vẫn còn hoạt động rất tốt, sau đó thì anh liền nhíu mày, nói:
- Nếu không phải tôi thì ai?
- Là... Là...
Chưa kịp dứt lời thì Tô Nhiễm cũng đã gục xuống và ngủ thiếp đi. Ngay lúc này, ánh mắt say xỉn của Phó Thiêm Dục cũng không còn, thay vào đó là một gương mặt lém lỉnh và tươi tỉnh đến kì lạ, sau đó thì anh đã đặt cô nằm xuống giường, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi sau đó là nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên, ngay sau khi anh ra khỏi nhà thì Tô Nhiễm cũng đã mở mắt, không hề có dấu hiệu say xỉn mà thay vào đó thì cô lại tỉnh táo đến lạ thường, ra khỏi phòng và lấy một cốc nước để uống, sau đó liền nhìn vào cánh cửa vẫn chưa kịp đóng lại, bĩu môi nói:
- Chê nhà tôi vẫn còn quá nghèo sao? Đã đi còn không đóng cửa, đúng là đồ đẹp trai phá của.
Mặc dù có chút không vui khi Phó Thiêm Dục đã lừa mình, nhưng Tô Nhiễm cũng không thể nói rằng anh xấu trai được, vì nó rất phi logic và phi thực tế. Vì thế nên bây giờ Phó Thiêm Dục trong mắt cô chính là hạng người đẹp trai phá của!
Còn Phó Thiêm Dục thì sau khi "lừa" được Tô Nhiễm thì anh đã tận dụng thời cơ này để đi dò thám xung quanh một chút. Và anh đã sớm nhắm được một ngôi nhà rất khả nghi, không chỉ có người canh gác mà còn có nhiều người đi vào rồi đi ra. Bất giác, trong đầu anh lại dâng lên một suy nghĩ... Đó chính là hang tổ của Alan!
Vốn dĩ anh còn muốn xông vào để bắt sống Alan nhưng ngay sau đó Phó Thiêm Dục đã bị một người đàn ông khác giữ lại. Anh ta chính là Đoàn Giang Khánh, nhìn thấy Đoàn Giang Khánh ở đây thì anh cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó Đoàn Giang Khánh lại ra hiệu im lặng.
Nhìn về ngôi nhà kia thì không phải Alan hay đồng bọn của hắn ta, mà chính là một số nghị viên cấp cao đang tìm cách mua phiếu bầu cho mình. Đến đây thì Phó Thiêm Dục đã nhìn sang Đoàn Giang Khánh, nói:
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi phải hỏi cậu câu này mới đúng, giờ này sao cậu còn ở đây?
- Ý anh là gì?
- Ý gì chứ, Phó Thiêm Dục, Trung Tá Phó anh không có ý định rời đi sao?
Nhưng lúc này thì trong đầu của Phó Thiêm Dục đã nhảy số, dây thần kinh diễn xuất liền được khởi động. Anh liền nắm lấy tay của Đoàn Giang Khánh, gương mặt đáng thương, nói:
- Anh vợ, anh đừng tức giận, em và Nhiễm Nhiễm là thật lòng với nhau.
- Cái gì?
- Chắc cô ấy đã nói cho anh rồi đúng không? Vừa rồi... Vừa rồi hai tụi em có uống say, nên đã lỡ...
- Cậu dám!
Phó Thiêm Dục lúc này liền khẳng định bản thân sẽ chịu trách nhiệm, không chỉ như vậy mà còn sẽ cưới Tô Nhiễm, đường đường chính chính để cô trở thành Phó thiếu phu nhân. Nhưng anh không hề biết rằng, Đoàn Giang Khánh vốn dĩ chẳng biết cái gì ngoài chuyện anh là Phó Thiêm Dục.
Sau khi quay về nhà, Đoàn Giang Khánh đã có một màn chất vấn rất nhiệt huyết với đứa em gái nhỏ Tô Nhiễm, khi nghe anh trai nói thì cô còn kinh ngạc, ủa alo? Cô đã bỏ qua cái gì rồi sao?
- Anh, ai nói vậy?
- Cậu ta! Vừa rồi cậu ta còn nói hai đứa đã... Đã ăn nằm với nhau!
- What? Ăn... Ưm...
Còn chưa để Tô Nhiễm nói gì thì Phó Thiêm Dục đã mặt dày che miệng của cô, sau đó còn choàng tay ôm lấy eo của cô, ở trước mặt của Đoàn Giang Khánh, nói:
- Anh vợ, anh yên tâm giao Nhiễm Nhiễm cho em, em đảm bảo rằng sẽ yêu thương cô ấy cả đời.
Trong đầu của Tô Nhiễm bây giờ kiểu "Bất ngờ vậy ông già? Tui còn chưa có bồ mà ở đâu ra lại giao tui cho ông vậy? Ủa alo... Định làm Phó Thiêm Dục hết hồn, cái tự nhiên mình thành người kinh ngạc là sao?"
Không chỉ vậy, ánh mắt của Phó Thiêm Dục nhìn cô còn kiểu "Bất ngờ lắm đúng không!"
Tô Nhiễm không thể ngờ, chỉ vì được ở lại ngôi nhà rách nát này mà một Trung Tá lại vô sỉ như vậy đến cả chuyện không cũng nói thành có. Bái phục!