Trước kia, trước khi chuyển đến con hẻm Thiên Hoa này thì nơi mà Tô Nhiễm sống là một khu ổ chuột dành cho người vô gia cư, năm đó thì cô chỉ mới mười sáu tuổi thôi nhưng đã phải đi lang thang khắp mọi nơi để tìm kiếm sự sống cho mình. Vì lúc đó Đoàn Giang Khánh đang ở nước ngoài, anh ấy cũng có gửi tiền và thức ăn cho cô, nhưng cô không nhận được và phải lang thang ngoài đường kiếm sống.
Vô tình hôm đó Tô Nhiễm đã gặp Hồng Nhạn, hắn ta đã nói sẽ cho cô một công việc ổn định với mức thu nhập mà nhiều người mong ước. Tuổi trẻ bồng bột nên Tô Nhiễm đã gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Sau đó thì Hồng Nhạn đã đưa cô đến một quán bar ngầm ở An Thành, đây là địa bàn của Phú què, nhưng việc cô làm không chỉ đơn giản là tiếp bia, tiếp rượu mà còn cả "tiếp khách" theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Buổi tối hôm đó thì Tô Nhiễm đã ngây thơ đi vào bên trong một phòng riêng dành cho khách VIP, và ở trong đó không chỉ có Phú què mà còn có Hồng Nhạn nữa! Hắn ta đã nắm lấy tay của cô rồi kéo lại ngồi bên cạnh mình, không chỉ vậy mà hắn ta còn giở trò đồi bại với một cô gái mười sáu tuổi.
Đêm hôm đó chính là nổi kinh hoàng mà Tô Nhiễm không bao giờ muốn nhớ đến, ngay sau khi thoát khỏi được nơi địa ngục trần gian kia thì cô đã gặp bà chủ quán ăn hiện tại, bà ấy tên là Phiên Bạch, không chỉ giúp cô có một công việc yên ổn mà còn giúp cô tìm được nhà ở hẻm Thiên Hoa, dù ở đây không quá an ninh nhưng sau khi chuyện ngày hôm đó thì cô đã thay đổi rất nhiều, tính cách của cô đã mạnh mẽ hơn, cứng cỏi hơn, lì đòn hơn, nên mới có thể sống ở con hẻm này suốt gần mười năm.
Bất chợt, Tô Nhiễm liền ngồi bật dậy, cô mở cửa phòng đi ra ngoài để lấy một cốc nước và uống một hơi. Phó Thiêm Dục đã nhìn thấy được sự thay đổi trong ánh mắt của cô, có vẻ như Tô Nhiễm và kẻ sát nhân Hồng Nhạn này có quen biết thì phải, suy nghĩ này đột nhiên lại khiến cho Phó Thiêm Dục giật mình, rồi anh lại lắc đầu cho rằng bản thân nghĩ quá nhiều rồi, một cô gái như Tô Nhiễm làm sao có thể qua lại với Hồng Nhạn được chứ.
Nhưng ngay sau khi uống nước xong thì Tô Nhiễm đã đi đến ghế sofa ngồi xuống, cô nhìn anh, nói:
- Có thể uống bia không?
- Ở nhà còn có bia sao?
Lúc này Tô Nhiễm mới đi đến chỗ tivi, ngay phía dưới của tivi có một cái tủ khóa, bên trong chứa rất nhiều loại thức uống có cồn. Chỉ cần nhìn vào đống đó thì Phó Thiêm Dục đã phải há hốc nhìn cô, anh ở nhà cả ngày, dọn dẹp cũng nhiều nhưng sao anh lại không biết ở đó còn có thể chứa những thứ như vậy nhỉ?
Tô Nhiễm cầm theo ba lon kia, sau đó thì đưa cho anh một lon, còn bản thân thì dùng hai tay mỗi tay mở một lon bia lên, uống hết hớp này đến hớp khác dưới sự kinh ngạc của Phó Thiêm Dục. Trong mắt anh thì Tô Nhiễm chỉ dừng lại ở mức mạnh mẽ và kiên cường, nhưng anh lại không ngờ cô còn là một sâu rượu như vậy!
Nhìn thấy cô hình như có tâm sự, anh liền ngăn lại hành động uống bia của cô, nói:
- Có chuyện gì khó chịu ở trong lòng sao?
Tô Nhiễm lúc này đưa mắt nhìn anh, sau đó thì lắc đầu. Nhưng cô càng lắc đầu thì anh càng không để cô uống, bất quá thì Tô Nhiễm lại nhìn thẳng vào mắt của Phó Thiêm Dục, nói:
- Anh nghĩ thế nào về một cô gái không còn trong trắng?
- Trong trắng?
- Đúng vậy, hay nói thẳng ra là bị hi*p d*m!
Câu hỏi có chút thẳng thắn nhưng Phó Thiêm Dục cũng không biết nên nói thế nào nữa, mặc dù anh là đàn ông và hiển nhiên thì thằng đàn ông nào cũng muốn là đêm đầu tiên của người mình yêu, anh cũng không ngoại lệ... Chỉ là, nếu như cô gái tương lai của anh có một quá khứ không đẹp đẽ thì anh cũng chẳng quan tâm, ít nhất thì hiện tại cô ấy vẫn lạc quan và chấp nhận quá khứ đó là đủ rồi.
- Tô Nhiễm, cô quen biết Hồng Nhạn sao?
Nghe đến đên Hồng Nhạn thì Tô Nhiễm lại bật cười lớn, tiếng cười của cô tựa như điên dại vậy, sau đó liền nhìn vào mắt anh, nói:
- Anh có tin không, hắn ta giết người là vì tôi đó!
- Vì cô?
- Đúng rồi, tên Hồng Nhạn đó thích nhất là cơ thể của trinh nữ mà còn phải là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi... Trước kia hắn từng làm nhục tôi, sau đó còn muốn ra tay trừ khử tôi... Nhưng có lẽ số của tôi vẫn còn quá may mắn nên đã chạy khỏi hắn... Sau đó thì...
- Được rồi, cô đừng kể nữa.
Phó Thiêm Dục không phải không tò mò, mà anh đã sớm nhìn thấy nét mặt sợ hãi của cô khi nhắc về Hồng Nhạn, có lẽ đó là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời của cô, và anh cũng không muốn khơi gợi lại sự đáng sợ đó.
Nhưng Tô Nhiễm vẫn tiếp tục nói.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Sau khi cô chạy trốn thì Hồng Nhạn tựa như đã bộc phát thú tính, liên tục tìm những trinh nữ nhỏ tuổi, ngay sau khi giết chết họ thì còn tàn nhẫn mà lột da của họ, chủ yếu là lấy lớp mô mỡ mỏng ở dưới da để chiết lấy nước hoa, mỗi ngày một người cho đến khi tìm được cô!
Hôm đó Tô Nhiễm đang trên đường đu làm về, thì cô đã bắt gặp Hồng Nhạn đang phân xác của một nạn nhân vừa mới ra tay sát hại, lúc nhìn thấy cô thì ánh mắt của hắn ta đã đỏ lên y như tên của mình vậy, điên cuồng lao đến muốn bắt lấy cô... Nhưng may mắn lúc đó Đoàn Giang Khánh đã đến kịp lúc và đánh đuổi hắn ta đi, từ đó thì Tô Nhiễm không gặp lại hắn ta nữa... Mãi cho đến khi cô hai mươi tuổi thì đã nghe thấy tin cảnh sát đã bắt được Hồng Nhạn, và hắn bị tù chung thân.
Cứ ngỡ nổi ám ảnh của cô đã có thể buông xuống, nhưng không ngờ... Không ngờ hắn lại một lần nữa xuất hiện... Liệu... Liệu lần này cô có còn được may mắn như vậy hay không đây?
Vừa kể, hai hàng nước mắt của Tô Nhiễm cũng đã lã chã rơi xuống. Phó Thiêm Dục không quá giỏi việc an ủi hay dỗ dành con gái, nên anh cũng chỉ biết ngồi nhích lại bên cạnh cô, sau đó thì cũng ngượng ngùng vỗ vào vai của mình, nói:
- Tựa vào đi.
Tô Nhiễm nhìn anh, bất giác nở một nụ cười nhẹ, rồi cũng tựa đầu vào vai của anh, nói:
- Quang Tồn, anh có chuyện gì giấu tôi đúng không? Vốn dĩ... Anh biết rõ ở chỗ hỗn độn như thế này sẽ chẳng có ai tên là Alan!