- Chị Nhiễm, chúng ta chơi tiếp nhé?
- Kính già yêu trẻ, cho Tiểu Ân lên trước.
Châu Tiểu Ân nghe vậy liền cười, nhưng sau khi cô Châu Tiểu Ân quay lưng lại thì ánh mắt và gương mặt của cô ta liền thay đổi một cách chóng mặt, không chỉ không vui vẻ mà còn lóe lên vài tia căm phẫn. Nhưng Tô Nhiễm nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ mà chỉ cầm lấy cung và mũi tên lên để ngắm nghía một lúc.
Sau đó thì Châu Tiểu Ân bắt đầu giương cung và bắn, hiển nhiên với kĩ thuật của cô ta thì trúng hồng tâm là chuyện hết sức đơn giản. Lúc này Phó Thiêm Dục nhìn sang vợ mình, hình như là Alan trong truyền thuyết cũng không hẳn là cái gì cũng biết nhỉ.
Lúc này, anh liền bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng nâng tay và sửa lại tư thế cho cô, nói:
- Em phải kéo căng dây cung ra, sau đó chứ nhìn thẳng theo hướng của mũi tên mà bắn.
- Ông xã thật tốt.
Nhưng rồi Phó Thiêm Dục cũng chỉ mỉm cười, vợ anh chắc là đang cho anh mặt mũi thôi nhỉ? Nghĩ đến đây thì anh lại tiếp tục quan sát, quả nhiên Tô Nhiễm vẫn là Alan được người người ngưỡng mộ, đã bắn không chỉ trúng hồng tâm mà còn trực tiếp cắm vào ngay chính giữa của hồng tâm.
Cao Thắng liền há hốc không thôi, người chị dâu này… Trâu bò quá đi!
Mũi tên thứ nhất thì có thể là may mắn, nhưng đến mũi tên thứ hai thì Châu Tiểu Ân vẫn tiếp tục giữ vững phong độ và tiếp tục bắn trúng hồng tâm. Nhưng Tô Nhiễm lần này lại có chút kì lạ, ánh mắt của cô híp lại một chút, bàn tay nhỏ nhắn vốn định lấy một mũi tên lại thay đổi suy nghĩ là rút ra hai mũi tên, trực tiếp đặt lên cung và phóng ra.
Ngay thời điểm này thì tất cả những người có mặt ở trong khu bắn cung đều nín thở quan sát, quả nhiên là vợ Thiếu Tướng không làm cho mọi người thất vọng, cả hai cung tên đều bắn trúng vào hồng tâm. Sau khi bắn xong hai mũi tên thì Tô Nhiễm liền bỏ cung tên xuống, sau đó đi đến chỗ của Phó Thiêm Dục, mỉm cười nói:
- Ông xã, anh thấy em học có giỏi không?
Phó Thiêm Dục cũng chỉ biết mỉm cười đầy sủng nịnh, sau đó còn đưa tay xoa nhẹ gương mặt của cô, nói:
- Giỏi.
Dừng một chút, anh lại nói:
- Em chơi xong chưa? Anh đưa em đi vào nghỉ ngơi nhé?
Nhưng Tô Nhiễm không đáp lại lời của Phó Thiêm Dục mà lại quay sang phía của Châu Tiểu Ân, nở một nụ cười ngờ nghệch nói:
- Em gái Tiểu Ân, em chơi xong chưa?
- Tôi… Xong rồi, chị cùng anh ấy cứ đi đi.
Ngay sau đó thì Tô Nhiễm liền thu lại bộ mặt ngờ nghệch của mình, thay vào đó là một nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ, rồi cũng khoác lấy tay của Phó Thiêm Dục rời đi.
Nếu như vừa rồi Châu Tiểu Ân còn nói chơi chưa đủ thì cô sẽ chơi chết cô ta! Với một nhóc còn sống trong sự bảo bọc của cha mẹ mà đòi so tài với cô, nằm mơ giữa ban ngày!
Sau đó thì Phó Thiêm Dục cũng đưa Tô Nhiễm vào trong phòng riêng của mình, lúc này anh liền ôm lấy cô, rồi dịu dàng đặt lên đỉnh đầu của cô một nụ hôn. Hành động kì quái của anh đã khiến cho Tô Nhiễm khó hiểu, cô cũng chỉ thuận theo mà tựa đầu vào vai của Phó Thiêm Dục, nói:
- Anh sao vậy?
- Nhiễm Nhiễm, em đang có ý định công bố thân phận của mình sao?
Tô Nhiễm gật đầu, bây giờ cả Phó gia, Đoàn gia và quân đội của Phó gia đều biết thân phận của cô rồi, à còn Yến Trì Huyên và Yến Lạc Khoa cũng biết nữa. Nên thay vì cứ sống trong bóng tối thì cô cũng muốn một lần được bước ra ánh sáng, đường hoàng tuyên bố với cả thế giới rằng cô chính là Alan.
Nhưng Phó Thiêm Dục lại không muốn như vậy, vì nếu như Tô Nhiễm tuyên bố sự thật ra bên ngoài thì sẽ có nhiều người nhòm ngó đến vợ anh, chỉ với chuyện này thôi là Phó Thiêm Dục đã thấy không vui rồi.
- Anh sao vậy? Sao đột nhiên lại không vui rồi?
- Em có thể đừng công bố ra bên ngoài có được không?
- Hả?
Tô Nhiễm thật sự sắp bị suy nghĩ kì quái của Phó Thiêm Dục làm cho phát ngốc rồi, anh chồng này của cô lâu lâu lại phát ngôn những câu gây sốc thiệt chứ!
- Tại sao?
- Mặc dù hiện tại hay tương lai thì bang Mật Thước cũng sẽ được hợp thức hóa, nhưng anh không muốn em bị soi mói… Em có thể cứ im lặng rồi rút lui có được không?
Tô Nhiễm bây giờ liền hiểu rồi, cô cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, thuận thế thì Phó Thiêm Dục cũng ôm chặt lấy eo nhỏ của vợ mình. Cô nhìn anh, mỉm cười, nói:
- Em hiểu rồi, em sẽ thảo luận lại với Lão đại.
Phó Thiêm Dục nghe vậy liền mỉm cười, mặc dù anh không biết Lão đại trong câu của cô là ai, và ngay bây giờ thì anh cũng không cần biết người đó là ai và có hình dáng thế nào. Anh chỉ biết rằng người đó là ông chủ của Tô Nhiễm, mà Tô Nhiễm là người tốt, thì người thần bí kia cũng là người tốt. Như vậy là đủ rồi!