- Em không sao chứ?
- Em không sao...
Vốn dĩ Phó Thiêm Dục còn định hỏi cô học lái xe ở đâu, nhưng anh còn chưa kịp nói thì Tô Nhiễm đã mếu máo, còn đưa tay ra cho anh xem, vì vừa rồi cô mang găng tay to hơn tay mình nên phải ghì chặt, bây giờ nó đã đỏ lên rồi. Tâm tình của Phó Thiêm Dục bây giờ cũng không cần biết chuyện gì nữa, trực tiếp nắm lấy tay của Tô Nhiễm rồi nhẹ nhàng thổi tay cho cô.
Bộ dáng cưng chiều của Phó Thiêm Dục đã làm cho Châu Tiểu Ân có chút kinh ngạc, đừng nói là Châu Tiểu Ân, ngay cả Trình Lục và Cao Thắng cũng phải há hốc khi chứng kiến cảnh tượng này... Họ có thể nhìn thấy tận mắt một Phó Thiêm Dục dịu dàng ôn nhu như vậy sao? Đúng là khó tin mà.
- Còn đau không?
- Đau.
Chỉ một chữ đau của cô thôi là đã làm cho tâm tình của Phó Thiêm Dục càng thêm lo lắng, sau đó thì anh liền đưa cô đến quân y để sức thuốc. Hiển nhiên thì trước khi rời đi Tô Nhiễm vẫn còn quay sang nhìn Châu Tiểu Ân, cô thật sự muốn xem nét diễn ngoan hiền của Châu đại tiểu thư sẽ được thêm bao lâu nữa.
Hiển nhiên không khác gì suy đoán của cô, ngay khi Phó Thiêm Dục vừa xoay lưng đi thì Châu Tiểu Ân đã gọi tên anh, còn nói:
- Phó Thiêm Dục, anh đừng vì vẻ bề ngoài của cô lừa! Tô Nhiễm không đơn thuần như anh thấy đâu!
Anh biết chứ, kể từ ngày đầu tiên anh gặp Tô Nhiễm thì anh đã biết cô không phải người đơn giản, chỉ là anh lại không nhịn tình cảm của mình mà thích cô. Hơn nữa, nếu như Tô Nhiễm thật sự là người không tốt thì cha của anh sẽ không chấp nhận mối hôn sự này, có thể anh không tin cha mình... Nhưng mà nói thế nào thì ông ấy cũng đã sống hơn anh nửa đời người, anh vẫn tin con mắt nhìn người của cha.
Thấy Phó Thiêm Dục không trả lời thì Tô Nhiễm cũng nhìn anh, nói:
- Cô ấy nói gì kìa? Anh không định trả lời sao?
- Không cần thiết.
Nói xong thì Phó Thiêm Dục cũng tiếp tục đưa Tô Nhiễm đi, nhưng mà cái nết nhiều chuyện của cô thì cô rất muốn nghe đó! Cô thật sự muốn biết Châu Tiểu Ân sẽ nói gì về cô mà?
[...]
Trong phòng quân y, Phó Thiêm Dục đã cho hết người ra ngoài, anh còn cố ý ngồi thấp hơn cô, nhẹ nhàng vừa thoa thuốc vừa thổi, tựa như anh đang sợ cô đau vậy. Ánh mắt của Tô Nhiễm có chut khó hiểu, rốt cuộc người đàn ông này có tâm tư như thế nào?
- Anh không có gì muốn hỏi tôi sao? Ví dụ như chuyện lái xe...
- Không nhất thiết.
Lúc này Phó Thiêm Dục mới ngước mắt lên nhìn cô, anh nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói:
- Anh không hề có nghi ngờ về em. Nên anh cũng không muốn làm khó em, Tô Nhiễm...
- Hả?
- Có thể em không tin, nhưng... Nhưng anh thích em! Rất thích em!
Đột ngột được tỏ tình cũng làm cho Tô Nhiễm có chút giật mình, nhưng nói thế nào thì cô cũng là Alan, cũng là người mà anh đang truy lùng, liệu họ sẽ có hạnh phúc chứ?
- Phó Thiêm Dục, tôi hỏi anh một câu có được không?
- Được.
- Tôi... Nếu như Alan mà anh đang truy lùng là bạn thân của tôi... Tôi bảo anh hãy bỏ chuyên án đó đi, thì anh có đồng ý hay không?
Thật sự thì đây đúng là câu hỏi khó đối với anh, dù sao thì đối với Alan thì Phó Thiêm Dục đã theo chuyên án này rất lâu rồi, kể từ khi anh là Thiếu Tá cách đây vài năm, sau khi lên Trung Tá và sắp tới còn đang thăng thêm một bậc trở thành Đại Tá... Nhưng, anh lại không hiểu tại Tô Nhiễm lại tin tưởng Alan như vậy, tại sao cô dám chắc Alan không làm chuyện hại người?
- Nếu anh thấy khó trả lời quá thì thôi đi. Tôi cũng không...
- Nếu như em chứng minh được Alan không hại người khác, người hôm đó anh gặp cũng không phải là Alan, thì anh sẽ từ bỏ chuyên án.
Ánh mắt của Tô Nhiễm nhìn anh có chút kì lạ, nếu như anh theo tiếp chuyên án của Alan thì không chỉ là cấp bậc Đại Tá, có thể anh còn được thăng lên làm Thiếu Tướng hoặc thậm chí là Trung Tướng cơ mà... Nhưng tại sao, tại sao anh lại chấp nhận từ bỏ chứ?
- Tiền đồ của anh...
- Có thể bắt được Alan thì anh rất vui, được thăng cấp thì hiển nhiên là sẽ rất tốt, tiền lương chạy vào túi em cũng sẽ nhiều hơn. Chỉ là... Nếu như em nói, Alan là người tốt, vậy mà anh lại bắt người tốt thì tiền đồ đó anh cũng không cần.
Tô Nhiễm lúc này liền mỉm cười, sau đó cô còn cố ý bảo anh lại gần mình, với tư thế hiện tại thì chính là Tô Nhiễm đang ngồi trên giường bệnh, còn Phó Thiêm Dục lại đứng ở giữa hai chân của cô, sau đó cô trực tiếp kéo anh xuống, choàng tay ôm lấy cổ của anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, nói:
- Cảm ơn anh.
Phó Thiêm Dục cũng khó hiểu, anh đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, nói:
- Sao lại cảm ơn anh?
- Cảm ơn anh vì đã cho em thời gian.
Sau đó thì Tô Nhiễm cũng tựa đầu vào lồng ngực của anh, có thể giữa họ sẽ không có cái kết viên mãn nào cả, nhưng cô sẽ trân trọng khoảnh khắc này... Trân trọng khoảng thời gian ở bên cạnh anh.