Tung hoa lên nào!!!
Bước đi trên một con đường nhỏ, Phó Thiêm Dục dịu dàng nắm lấy tay của vợ mình, còn cùng cô đi trên đường và không nói gì. Nhưng lúc này thì họ lại nhìn thấy một đôi bạn trẻ cũng như họ vậy, đang nắm tay nhau và tản bộ. Bất chợt lúc này Tô Nhiễm lại mỉm cười, Phó Thiêm Dục hiển nhiên cũng nhìn thấy nụ cười kia của vợ mình, anh liền nói:
- Có gì vui sao?
Tô Nhiễm cũng gật đầu, sau đó thì hướng mắt về phía của đôi bạn trẻ kia. Nhưng Phó Thiêm Dục cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô, khiến cho Tô Nhiễm có chút giật mình, sau đó thì giữa thanh thiên bạch nhật lại hôn lên môi cô một cái, không chỉ vậy mà còn cố ý nói:
- Như vậy là được rồi đúng không? Không cần ganh tỵ nữa.
- Ai ganh tỵ chứ.
Nhưng Phó Thiêm Dục không nói gì, anh chỉ mỉm cười nhìn cô. Sau đó thì hai người lại tiếp tục đi trên con đường của mình, nhưng chỉ một lúc sau, có một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt của Tô Nhiễm, hìn bóng đó đã khiến cho cô phải khựng lại, hai mắt cũng mở to tựa như là không tin vào mắt mình vậy. Phó Thiêm Dục nhìn thấy vợ mình bỗng nhiên dừng lại thì cũng có chút khó hiểu, còn định lên tiếng hỏi thì anh đã nhìn thấy một người, ngay lúc này Phó Thiêm Dục đã định chạy lên bắt hắn ta, nhưng Tô Nhiễm lại giữ tay áo của anh lại.
Nhìn biểu hiện này của Tô Nhiễm thì anh cũng lo lắng, cuối cùng thì cũng mặc kệ người kia, dịu dàng ôm lấy cô, nói:
- Không sao rồi, anh ở đây.
Nhưng bây giờ Tô Nhiễm cảm thấy toàn thân không có lực, cả cuộc đời của cô chưa bao giờ sợ hãi ai đến mức như thế… Vì chỉ cần nhìn hắn ta thôi là cô sẽ nhớ lại chuyện ngày hôm đó… Cơ thể của cô đều dơ bẩn, tất cả đều bị tên khốn kiếp đó vấy bẩn tất cả, đến bản thân Tô Nhiễm cũng kinh tởm cơ thể của mình mà… Cô… Cô thật sự rất bẩn…
Ngay lúc này, tâm trạng của Tô Nhiễm giống như là một ngọn đèn đã cạn dầu và không nhìn thấy được hi vọng trước mắt, cô đã mất phương hướng và mọi thứ bắt đầu đổ sập. Cô mệt mỏi mà ngồi thụp xuống, bây giờ Phó Thiêm Dục cũng lo sợ rồi ôm chặt lấy vợ mình, dịu dàng cõng cô trên lưng, nhưng lúc này ánh mắt của Phó Thiêm Dục lại nhìn về hướng của người kia.
Đợi khi quay về khách sạn thì Tô Nhiễm mới đỡ hơn một chút, tâm trạng bây giờ của cô cũng đã tốt hơn, và ngay bây giờ cô muốn quay về An Thành! Vì nếu như cô còn tiếp tục ở đây thì cô sẽ làm ra chuyện có lỗi với lương tâm của mình mất, hiển nhiên thì Phó Thiêm Dục cũng nhìn ra trong mắt của Tô Nhiễm hiện tại đang rất mất khống chế, nên anh đã ôm lấy cô, nói:
- Không sao đâu, Nhiễm Nhiễm đừng lo, hắn ta sẽ không xuất hiện ở đây…
- Hồng Nhạn đang ở đây… Hắn ta đang cố trả thù em… A Trùng, hắn ta ở đây… Hắn thật sự đang ở đây… Chúng ta về đi có được không? Chúng ta về An Thành có được không? Em muốn về nhà, em muốn về nhà…
- Được, được, được, đợi Mặt Trời mọc thì chúng ta sẽ về nhà ngay, có được không? Bây giờ Nhiễm Nhiễm ngoan, em đi ngủ đi, anh đảm bảo hắn ta sẽ không làm hại em nữa đâu, có anh ở đây.
Tô Nhiễm lúc này giống như một đứa trẻ vậy, cô không chỉ sợ hãi mà còn nắm chặt lấy tay của Phó Thiêm Dục, còn luôn miệng nói anh không được rời đi. Hiển nhiên thì với một người như Phó Thiêm Dục thì anh sẽ không rời đi, chỉ là anh muốn báo lại chuyện này cho Yến Lạc Khoa mà thôi, anh không ngờ Hồng Nhạn lại xuất hiện ở Italy này… Hơn nữa, ông ta còn là tội phạm vượt ngục, vậy mà vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài, đúng là không xem trời ra gì!
Đợi khi tâm trạng của Tô Nhiễm đã bình thường và cô đã chìm vào giấc ngủ thì Phó Thiêm Dục mới bước đến ban công để gọi điện, hiển nhiên người anh gọi là Yến Lạc Khoa rồi.
- [Nửa đêm nửa hôm cậu không ôm vợ ngủ đi còn gọi tôi làm gì?]
- Vừa rồi tôi và Nhiễm Nhiễm gặp Hồng Nhạn. Hắn ta đang ở Italy.
- [Hồng Nhạn? Chẳng phải ông ta đang trốn ở An Thành sao?]
- Tôi cũng không biết, bây giờ tâm trạng của Tô Nhiễm không ổn định, tôi không thể trực tiếp nói với cậu được.
Lúc này thì Yến Lạc Khoa cũng không hiểu và hỏi lại có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên thì Phó Thiêm Dục cũng không muốn nhắc đến chuyện đau lòng của Tô Nhiễm. Nhưng tội danh của Hồng Nhạn không phải ít, nhưng tội nặng nhất thì chỉ có hai tội, vì thế mà Yến Lạc Khoa cũng đã hiểu được ý của bạn mình. Nhưng cậu ta thật sự lại không dám tin, một cô gái hoạt bát, năng động, luôn truyền tải năng lượng tích cực như Tô Nhiễm lại có một quá khứ ám ảnh như vậy sao?
Điều khiến cho Yến Lạc Khoa không tin nữa chính là việc Phó Thiêm Dục cũng chấp nhận chuyện đó. Lẽ nào, anh không thấy khó chịu hay sao?
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, thì có lẽ đó là điểm khác biệt giữa Phó Thiêm Dục và những người đàn ông khác. Anh không quan tâm người vợ của mình còn có còn trinh tiết hay không, vì xã hội bây giờ rất hiện đại rồi, thứ gọi là trinh tiết cũng chẳng nói lên được tiết hạnh của người phụ nữ. Nên nếu đã không nói lên được gì thì tại sao phải quan tâm chứ?