• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Thiêm Dục cũng chỉ biết bất lực cười, nhưng lần này có vẻ Tô Nhiễm đã chủ động hơn rất nhiều, không chỉ giúp anh xử lý một chút, mà bây giờ còn chủ động hôn lấy môi của anh. Cô gái nhỏ chết tiệt này thật sự khiến anh sắp không nhịn được mà rơi vào vũng bùn sa đọa mất thôi.

- A Trùng, mau cho em thoải mái đi.

- Nhiễm Nhiễm, em đúng là cô bé hư hỏng.

Mặc dù miệng nói là vậy, nhưng Phó Thiêm Dục cũng sắp không nhịn được rồi, từ khi lật người cô lại, thì hạ bộ của anh cứ liên tục cọ vào nơi tư mật ẩm ướt của cô, nếu không phải sợ Tô Nhiễm bị dọa sợ thì anh rất muốn hung hăng cắm vào, làm cô đến chết. Nhưng bây giờ, có lẽ anh phải cố sức thêm một chút, nếu có thể thì đem bụng nhỏ của cô đánh to lên cũng rất tốt, vừa đúng ý anh, hoàn toàn đem mèo hoang nhỏ trói lại ở bên mình.

- A Trùng... Em...ưm...

Còn chưa để Tô Nhiễm nói hết thì Phó Thiêm Dục đã cúi xuống hôn lấy môi cô, hạ bộ cũng trực tiếp đem dị vật cắm vào. Chỉ mới đi vào thôi mà anh đã sắp không nhịn được, vật nhỏ này đúng là tiểu yêu tinh hại nước hại dân, cái miệng nhỏ phía dưới lại khiến cho người khác đê mê như vậy. Đúng là trời sinh yêu khí mà.

Đợi khi Phó Thiêm Dục buông tha cho cánh môi của mình thì Tô Nhiễm mới có thể kêu lên vài tiếng, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy tấm lưng to lớn của anh, phía dưới thì liên tục bị anh hành hạ đến ướt át, lúc này đầu óc của Tô Nhiễm hoàn toàn trống rỗng, cô và anh lại làm chuyện không nên làm nữa rồi... Và hơn hết nữa đó là, hôm nay họ lại không dùng "mũ", mà hôm nay lại không phải ngày an toàn của cô, nếu như... Nếu như Phó Thiêm Dục lại đưa vào, thì xác suất mang thai của cô sẽ rất cao.

Nhưng Tô Nhiễm không quan tâm, cô chỉ biết hiện tại, cô đang muốn người nam nhân này, người nam nhân ngốc này.

- Nhiễm... Nhiễm Nhiễm...

Cô cũng cảm nhận được nơi chặt chẽ của họ đang dính lấy nhau, còn có chút co giật, Tô Nhiễm cũng ôm lấy anh, kêu rên mấy tiếng. Có lẽ Phó Thiêm Dục cũng biết Tô Nhiễm không muốn có thai, nên anh đã muốn đem hạ bộ rút ra, nhưng Tô Nhiễm lại trực tiếp dùng chân kẹp chặt lấy hông của anh. Nơi hạ bộ vốn đang rút ra lại một lần nữa cắm sâu vào, còn đem toàn bộ mật dịch rót vào sâu bên trong. Ngay lúc đó, Tô Nhiễm đã ưỡn ngực đón nhận, từng đợt tinh mật nóng ấm cũng sắp tràn ra.

- Nhiễm Nhiễm?

- Anh... Anh muốn làm gì?

Đợi khi tinh mật đã rót hết thì Phó Thiêm Dục cũng đem hạ bộ rút ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nói:

- Anh không mang mũ, anh sợ em sẽ mang thai.

Nhưng rồi Tô Nhiễm liền kéo người đàn ông này sát lại bên mình, không chỉ vậy mà còn ngồi lên đùi của anh, trực tiếp đem hạ bộ cắm vào. Nói:

- Không phải anh nói có thai thì sinh sao? Anh muốn nuốt lời à?

- Anh không có, anh chỉ sợ em không thích.

Khi hai nơi tư mật chặt chẽ quấn quýt lấy nhau thì gương mặt của Tô Nhiễm cũng đã ửng đỏ lên, cô có chút khó khăn để di chuyển với thứ to lớn phía dưới. Nhưng nhìn dáng vẻ chật vật đó của cô thì Phó Thiêm Dục lại thấy vui vẻ, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô, nói:

- Tiểu hồ ly, em là hồ ly tinh chuyển kiếp hay sao?

Nghe Phó Thiêm Dục nói như vậy thì Tô Nhiễm cũng bày ra vẻ mặt quyến rũ, còn đưa tay vuốt ve yết hầu của anh, nói:

- Đúng vậy... Em... Em chính là hồ ly chuyên quyến rũ đàn ông... Hơn nữa, ông trời chính là cho em đến đây để quyến rũ anh... Làm... Làm cho anh bê tha công việc, sau đó sẽ bỏ anh.

- Vậy sao? Vậy có thể em đã thành công rồi.

Tô Nhiễm có chút giật mình, nhưng sau đó thì Phó Thiêm Dục lại hôn nhẹ lên môi, cười nói:

- Nhiễm Nhiễm, anh yêu em.

Vốn dĩ họ đang trong giai đoạn kích tình, nhưng tại sao khi cô nghe anh nói ba chữ "anh yêu em" thì cô lại kích động như vậy? Gương mặt vốn đỏ nay còn đỏ hơn, nhìn biểu hiện đáng yêu này của Tô Nhiễm thì hạ bộ của anh lại có chút rục rịch, cô cũng cảm nhận được liền rên lên một tiếng.

- Mẹ nó... Anh suy nghĩ bằng nửa thân dưới hay sao vậy?

Phó Thiêm Dục cũng không đáp, anh chỉ ôm chặt lấy Tô Nhiễm rồi điên cuồng động, mỗi lần động đều làm cho cô há hốc đến kinh ngạc, đầu óc của Tô Nhiễm bây đang bay ở đâu rồi, cô không suy nghĩ được gì nữa. Hai tay chống ở vai của anh, có chút khó khăn, nói:

- Chậm thôi...a...ưm... Chậm thôi...sắp bị cắm hỏng rồi...a...a...ưm... A Trùng... A... A Trùng...

- Nhiễm Nhiễm... Nhiễm Nhiễm...

Sau đó thì Phó Thiêm Dục cũng giữ chặt lấy mông của cô rồi lại rót mật dịch vào bên trong, Tô Nhiễm không nói lời nào liền trực tiếp gục lên vai của anh, nói:

- Lại bên trong... Sẽ... Sẽ thật sự mang thai mất.

Phó Thiêm Dục cũng ôm lấy cơ thể đang run lên của cô, nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:

- Cứ mang thai đi, không sao cả.

- Phó Thiêm Dục... Anh... Anh...

- Anh yêu em, Nhiễm Nhiễm. Cho dù em là Tô Nhiễm cũng được, tiểu thư Đoàn gia Đoàn Y Nhiễm cũng được... Anh yêu em, anh yêu Nhiễm Nhiễm của anh.

Nghe anh nói thì trái tim thiếu nữ của cô cũng rung động, liền tựa đầu vào lồng ngực của anh, vốn dĩ đã muốn nói sự thật, nhưng rồi cô lại không dám nói. Cô... Cô quá nhát rồi, có lẽ cô sợ rằng khi anh biết thân phận thật của mình, thì anh sẽ không còn như bây giờ... Cho cô ích kỷ một lần... Một lần được ấm áp như vậy... Phó Thiêm Dục, xin lỗi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK