Bố tôi đột nhiên thì thầm: "Tôi đã hỏi đại sư, Ông ấy nói rằng có một con qủy đặc biệt hung ác ở đó. Đó là trong thời gian xây dựng, một vài ngôi mộ đã được đào và ra ngoài một cách không an toàn. Mọi người sau này tốt nhất không nên lại gần đó”
Tôi nhận thấy rằng bố tôi không biết từ khi nào ông lại đeo bùa hộ mệnh. Hoa văn trên đó rất quen thuộc với tôi. Có vẻ như tôi đã nhìn thấy nó trước đây. Không biết đại sư mà ông luôn nhắc đến là ai.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, thời gian như vậy cũng trôi qua nhanh chóng, và con đường rộng rãi ban đầu dần dần hẹp lại và tăng số lượng phương tiện. Trong thời gian ngắn, gần một trăm phương tiện bị kẹt phía sau. không biết chuyện gì đang xảy ra ở phía trước, có tiếng thổi còi phía sau, con đường cứ thế nhộn nhịp hẳn lên.
"Để con lên xem phía trước đang xảy ra chuyện gì”
Anh tôi sải bước qua và mở cửa xe đi ra ngoài. Tôi muốn theo anh ta ra ngoài, nhưng tôi bị anh nhốt lại vào trong.
Không lâu sau, anh ta quay lại, nhưng khuôn mặt hơi ảm đạm, hơi thở lạnh. Kể từ khi nhận được món quà từ con qủy hôi thối, tôi đặc biệt nhạy cảm với hơi thở này.
"Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy hả?" Mẹ tôi sốt ruột nhìn vào con đường đang bị tắc phía trước.
"Không sao đâu, đó chỉ là một tai nạn xe hơi. Mất khoảng hai giờ để giải quyết nó." Sau khi nói xong, anh thì thầm vào tai cha, mặt anh tái nhợt.
Tôi cố dỏng tai lên nghe ngóng, nhưng bên ngoài quá ồn ào, tôi không nghe thấy gì, nhưng trái tim tôi có chút mách bảo rõ ràng, có lẽ đã có người chết, và nó chắc chắn không đơn giản như một tai nạn xe hơi.
"Con gọi cho Tiểu Lí đến đón chúng ta." Bố tôi đóng chặt cửa sổ. Dường như chỉ bằng cách này, bầu không khí bên ngoài mới có thể bị cô lập.
Anh tôi quay lại xe và sẵn sàng gọi điện. Tôi nhìn vào điện thoại của tôi và nó đã hết điện. Chỉ mười phút trước, nó vẫn còn 50% mà giờ đã hết sạch chẳng có gì để chơi bán thời gian
Anh trai luôn im lặng cũng thở dài không thể xem nhẹ, "Chúng ta đợi một chút, lát nữa cảnh sát sẽ tới “
Thời gian cứ thế trôi qua và tôi đã phải chờ đợi trong ba giờ. Đột nhiên Tôi bị đánh thức bởi một người nào đó trong bóng tối. Khi tôi thức dậy, tôi đã bị sốc khi nhìn thấy khuôn mặt bên ngoài cửa sổ được phóng to nhiều lần. Tôi không biết là thứ gì nữa. Người hay quỷ?
Hiện tại, mọi người khác trong xe đang ngủ, tôi xuống xe nhẹ nhàng, và không ai trong số ba người bị đánh thức.
"Anh là ai?" Tôi hỏi anh ta.
"Cô có ngốc không? Lại có thể bị một con quỷ ma làm cho mê muội, tôi đã tặng cô một món quà tại sao không mang ra dùng “ anh ta cứ thế mắng như trút nước vào đầu tôi không ngừng, khiến tôi lơ mơ chẳng biết gì cả
Một lúc sau, tôi mới phản ứng lại: "anh, anh, con quỷ hôi, tại sao lại là anh. Hoá ra anh có bộ dạng như thế này.” Tôi thực sự muốn cười anh, nghe giọng anh rất hay, không ngờ rằng anh ta cũng là một soái ca đấy chứ
"Huh, làm sao có thể như vậy, tôi còn đẹp trai hơn anh ta. Nếu nó không chỉ là người phù hợp, làm sao tôi có thể gây chọn anh ta để sử dụng cơ thể này”. Anh nói rất không hài lòng.
"Được." Mặc dù tôi không tin điều đó, nhưng nếu anh ấy thực sự trông đẹp hơn vậy, tại sao anh ấy vẫn không cho tôi nhìn anh ấy bây giờ? Có lẽ là khoe khoang phóng đại thôi.
Nhưng bây giờ tôi đã bị thu hút bởi một thứ khác, “ anh nói có một con quỷ ở phía trước?”
Anh ta tròn mắt. "Tất nhiên, đó không phải là một con quỷ bình thường. Cô không cần phải đi lên. Người khác sẽ bắt nó lại” Giọng điệu có chút nghiêm trọng. Có vẻ như lần này các linh hồn ma quỷ thực sự rắc rối.
"Ừm." Tôi gật đầu, và tôi không có ý định đi ra phía trước, vừa nói chuyện tôi lại ngáp.
Anh bất lực kéo tay tôi, tay anh ấm áp, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nhiệt độ của anh, lấy ra chiếc vòng trang trí quan tài nhỏ từ cổ tôi, một ánh sáng trắng lóe lên trên đầu ngón tay, tôi cảm thấy Tinh thần như bị sốc và tất cả sự mệt mỏi biến mất.
"Wow, làm thế nào anh làm được điều đó!" Tôi lộ ra chút ngạc nhiên và ngưỡng mộ
Anh ta nhìn vào phản ứng của tôi với sự hài lòng: "Cô cảm thấy buồn ngủ vì cô bị mê hoặc bởi những ác qủy. Đây chỉ là một chút uy lực. Nếu cô đến gần hơn, cô sẽ bước vào vương quốc của nó một cách không kiểm soát và bị nuốt chửng."
Tôi mở miệng ngạc nhiên, con qủy này thật mạnh mẽ.
Vào lúc màn đêm buông xuống, hàng dài người đã bị che khuất trong bóng tối. Tôi cảm thấy một cơn gió lạnh thổi sau lưng. Mặc dù trời không lạnh nhưng rất khó chịu. Không khí dường như tràn ngập bầu không khí thối rữa.
"Vậy tôi sẽ làm gì bây giờ?"
"Cô ở đây một cách ngoan ngoãn đừng chạy lung tung đợi tôi xong việc quay lại tìm cô”.
Tôi ngoan ngoãn bước vào xe, nhìn thân hình gầy gò của anh dần biến mất trong màn đêm.
Không lâu sau, anh ta quay lại với chút thay đổi, một bàn tay phủ đầy bùn vàng.
"Wow, anh đã rơi xuống hố phải không?" Tôi ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng hả hê hơn.
"Không." "Anh ta búng tay phải một cách không tự nhiên, nhưng tất cả đều dính bùn vàng. Nó không thể bị lay chuyển", "Cô đi xuống đây,tôi đã giải quyết nó rồi”.
"Thật sao?" Tôi hỏi trong tiềm thức, tại sao nó lại nhanh đến vậy, dường như linh hồn tà ác không mạnh mẽ như mong đợi.
"Tất nhiên rồi." Anh ta không có biểu cảm gì, và anh ta lạnh lùng hơn nhiều. Điều này làm tôi hơi khó chịu. Tôi gõ đầu mình. Làm sao tôi có thể nghĩ như vậy được? Thật quá đáng.
Tôi ra khỏi xe và đi theo anh ta về phía trước. Toàn bộ vẫn là một đoàn xe dài, nhưng có một chiếc xe tải nhỏ đâm vào xe phía trước. Tôi không hiểu. Đó chỉ là một tai nạn đơn giản. Cảnh sát có thể yêu cầu mọi người kéo hai chiếc xe đó đi, Tại sao còn phải chờ giải quyết lâu như vậy?
"Đây có phải là hiện trường của vụ tai nạn xe hơi không?" Tôi nghi ngờ hỏi người bên cạnh mình.
"Ừ, đây là, cô có muốn đến gần để nhìn rõ không?" Anh ta dựa vào chiếc xe bên cạnh với một cái nhìn thoải mái.
Điều này khiến tôi càng lạ hơn, "Thế còn con ác qủy đó? Nó đã đi đâu?"
Nói về từ ác quỷ,tôi thấy rõ sự ghê tởm trong mắt anh ta, "Anh ta là một công nhân nhập cư bị mắc kẹt trong nền móng trong nửa tháng khi xây dựng một ngôi nhà, và bị chôn sống bởi bùn vàng. Cô có thể gọi anh ta là,Chúa tể bùn. "