Tôi đã thực sự bị sốc, vì điều đó đã xảy ra trước đây. Nếu vậy, liệu sự tình có giống Tô Dung Nhi không? Khi tôi đang nghĩ về nó, liền nghe Đường Vấn Mặc nói, "thử tới chỗ giám sát và chúng ta sẽ biết sự thật là gì."
“ tới phòng giám sát” Tống Mạc đập tay quyết định.
Tôi ngăn anh ta lại, “ Tống Mạc, anh có biết thi thể Tô Dung Nhi ở đâu không?”
Tống Mạc quay đầu lại, trong mắt có chút nghi hoặc, “ Tô Dung Nhi là ai?”
“ đó là thi thể trước đây tôi và những sinh viên khảo cổ đã cùng nhau phát hiện ra, thi thể đó có ở đâu? Có còn không?”
“ thi thể đã được hỏa thiêu cùng ngày hôm đó rồi.” Tống Mạc vừa mới nhớ lại.
Tôi hiểu rằng Tô Dung Nhi mà tôi thấy trước đây hoàn toàn không phải là xác chết, mà là hồn ma của cô ấy. Không có gì lạ khi những người khác không thể tìm thấy cô ấy, nhưng quỷ cũng có thể chảy máu sao? Tôi nhớ lại cảm giác nhớp nháp trong xe lần trước và không thể không rùng mình.
"Có gì không ổn à?" Đường Vấn Mặc cảm thấy tôi có gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi.
Tống Mạc nhìn thấy biểu hiện của hai chúng tôi, hoảng sợ như nhìn thấy quỷ, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy biểu cảm hiếm hoi của anh ta. Tôi nhìn lên nói với Tống Mạc: “"Báo cáo khám nghiệm tử thi trước đây của Tô Dung Nhi nói rằng cô ấy đã chết trong ba ngày, nhưng cô ấy rõ ràng đã ở với chúng tôi trong khoảng thời gian đó, cơ thể cũng không có vấn đề.”
“ vì vậy, cô đang nghi ngờ năng lực của cảnh sát chúng tôi?” Tống Mạc khẽ cúi đầu, trong giọng nói có chút áp bức.
“ bỏ đi, tôi chỉ nói vậy thôi.” Định kiến của người đàn ông này đối với tôi đã đạt đến một điểm vô lý, tôi thực sự quá lười biếng để giải thích với anh ta, dù sao, anh ta sẽ luôn nghi ngờ động cơ thầm kín của tôi.
Chúng tôi đi tới phòng giám sát, đã có hai lính canh ở đó, khuôn mặt hai người họ rất không tốt. Họ tua lại đoạn video ghi lại trên camera giám sát vào buổi sáng, sau khi xem hết khuôn mặt chúng tôi đều có chút biến sắc.
Không có gì bất thường trong mười phút đầu tiên của cam giám sát, nhưng, phía sau...hai người bảo vệ trò chuyện một cách nhàm chán, đột nhiên họ dường như nhìn thấy ai đó, và nói chuyện trong không khí. Không có người thứ ba xuất hiện trên màn hình, nhưng hai người Người gác cửa rất vui vẻ trò chuyện với người thứ ba, hai phút sau liền mở cửa. #) &!
Màn hình chuyển sang lối vào của tòa nhà nhân viên, cánh cửa đột nhiên tự mở, rồi đóng lại, và sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Ngay lập tức, toàn bộ phòng giám sát im lặng và tựa hồ có điều gì đó kỳ lạ vừa xảy ra. Đầu tiên, hai người bảo vệ nói chuyện với không khí, rồi cánh cửa mở ra và tự đóng lại. Toàn bộ quá trình dường như có một người thứ ba xuất hiện, nhưng giám sát không tới.
“ hai người bảo vệ đó có nói đã nhìn thấy ai vào buổi sáng?” Tống Mạc hỏi hai nhân viên cảnh sát.
một chút lo lắng hiện ra trong mắt của hai người kia, họ trả lời: "Người bảo vệ nói... họ đã nhìn thấy người dọn dẹp thời vụ, họ trò chuyện với người đó một hồi lâu.”
Sau khi suy ngẫm một lúc lâu, Tống Mạc đột nhiên hỏi anh trai tôi: “anh có chắc hai người bảo vệ đó có tinh thần bình thường không? Không có tiền sử bệnh tâm thần hoặc tiền sử di truyền chứ?”
"Chúng tôi không bao giờ tuyển dụng nhân viên có bệnh, ngay cả những người bảo vệ nhỏ." Đường Vấn Mặc lạnh lùng trả lời.
Tống Mạc nói với hai nhân viên cảnh sát: “ các cậu lưu lại Usd, sau đó xoá bản gốc, tránh để mọi người hoảng sợ, càng không thể bị phát tán ra ngoài.” Vấn đề này thực sự quá kỳ quái, ngay cả khi cảnh sát bọn họ theo chủ nghĩa vô thần, họ cũng không thể trực tiếp phủ nhận sự việc này.
“ vẫn còn....” Tống Mạc dường như vừa nhớ ra cái gì đó,” nhớ tìm người kiểm tra xem máy tính này có thể bị người khác hack không?”
“ vâng” hai nhân viên cảnh sát nhận lệnh.
Nhìn khuôn mặt xanh đen của Tống Mạc, tôi lập tức có chút hả hê, có vấn đề khiến anh ta rơi vào tình cảnh nan giải thật sự không nhiều. tôi có chút vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác nói: “Nếu có một video có thể ghi lại những gì chúng tôi đã làm trong ngôi làng đó, nhận định cũng có thể nhìn thấy chúng tôi đang nói chuyện với không khí."
Ai biết rằng ngay sau khi bước ra khỏi phòng giám sát, khuôn mặt của Tống Mạc đột nhiên hồi phục và nói với Đường Vấn Mặc, "Tôi sẽ giải quyết vấn đề này. Anh là người của công chúng. Đừng để một số tờ báo không có bất kỳ kế hoạch nào viết về nó. "
Đường Vấn Mặc trả lời: “ được” sau đó kéo tay tôi rời đi.
Tôi định cười giễu cợt Tống Mạc, liền nghe thấy anh ta hạ giọng nói: "Tôi có thể cùng anh ấy làm giao dịch. Cô nghĩ rằng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sao? Hãy theo sát anh trai của cô thật tốt, đừng gây phiền phức cho anh ấy.”
Không đợi tôi hỏi thăm kĩ lưỡng, Đường Vấn Mặc lập tức kéo tôi đi. "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ - thích truyện trung hoa. Đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web" Trên đường đi, tôi cảm thấy anh ấy có chút không vui, mặc dù không quá quan tâm đến vấn đề của anh ấy, tôi vẫn cẩn thận hỏi: “ anh không vui à? Sao vậy?”
Đường Vấn Mặc khẽ hỏi, giọng nói có chút thờ ơ: “ cô và Tống Mạc có quen biết sao?”
“ không có, chỉ là rất ghét anh ta.” Tôi không chút phân Vân nói, trong khẩu khí tràn đầy sự chán ghét.
“ sau này tôi sẽ chăm sóc cô, cô không cần sống cùng anh ta nữa.” Anh ấy dường như vui hơn một chút, miệng hơi nhếch lên, và có dấu hiệu của một nụ cười.
Câu nói này tại sao nghe qua có chút kì lạ, nhưng tôi không muốn nghĩ nhiều về nó, chỉ cần có một nơi miễn phí để sống lúc này, tôi hoàn toàn không có lí do gì để từ chối, vì vậy vui vẻ trả lời: “ được.”
Lúc ngồi trên xe, đột nhiên cảm thấy chiếc quan tài trên cổ tự mình có chút chuyển động, tôi liền giữ chặt nó trong tay. Đường Vấn Mặc liếc nhìn qua và hỏi: “ thứ đồ trang trí này đặc biệt kì lạ, ai đã tặng cho cô?”
“ ơ... tôi không ngờ tới anh ấy có thể hỏi như này, không suy nghĩ nói nhanh: “ đây là quà sinh Nhật 18 tuổi của bạn tôi tặng.”
Đường Vấn Mặc cũng không hỏi nhiều, Tôi lặng lẽ lau mồ hôi, cầm quan tài trong tay và nhìn kỹ hơn, tôi liền nghe thấy anh ấy lẩm bẩm: “ đã 18 tuổi rồi....”
Sống lưng lại xuất hiện một luồng khí lạnh.