Đứa trẻ rất ngoan, sau khi lên xe vẫn không tỉnh ngủ. Tôi tiếp tục ngồi nghịch điện thoại di động. Thực tế, bài đăng này khá thú vị, cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi cảm thấy rất mỏi cổ tôi mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, trên ghế trống trơn không một bóng người.
"Tài xế, người phụ nữ đâu?" Tôi kêu lên.
"Người phụ nữ nào?" tài xế lái xe bối rối hỏi tôi.
"Người phụ nữ vừa đi nhờ xe, trong tay ôm một đứa trẻ, mới đây thôi vẫn còn ngồi bên cạnh tôi." Tôi quả thật không dám tin vào mắt mình. Rõ ràng là người phụ nữ đang ở trong xe, tại sao đột nhiên biến mất?
"Tiểu thư, không có ai đi nhờ xe cả." Người lái xe nói.
"Cái gì?"
Tôi bị mất trí nhớ hay là hỗn loạn thời gian? Sự việc Chỉ mới xảy ra vài chục phút trước, tại sao điều đó dường như chưa từng xảy ra?
"Tiểu thư, cô có cảm thấy mệt không?" Người lái xe có chút ngập ngừng.
Tôi lắc đầu, "Không sao đâu, anh lái xe đi."
Sau giấc ngủ buổi trưa, tôi cảm thấy có đôi chút mệt mỏi, tôi phải suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Đột nhiên nhớ lại bài viết, tôi giả vờ hỏi tình cờ, " tài xế, vừa rồi chúng ta ở trên cầu vượt phải không?”
"Vâng, tiểu thư, nhưng bây giờ chúng ta đã xuống dưới rồi."
có vẻ như, những gì bài viết nói là sự thật rồi, mà còn, bản thân tôi cũng đã gặp nó một lần, nhưng mục đích của người phụ nữ đó là gì? Chỉ là đi nhờ xe tôi một đoạn, có thật chỉ thế thôi?
Bỏ đi, không muốn nghĩ quá nhiều, tôi vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.
Lần này không có điều gì lạ xảy ra. Tôi đến Tịnh Tâm một cách suôn sẻ. Quán cà phê này đã mở hơn mười năm. Lúc học trường trung học cơ sở tôi rất thích đến đây. Một mặt, môi trường ở đây rất yên tĩnh, và có những phòng đơn.
Tôi đến phòng riêng của mình, đó là căn phòng quen thuộc mà tôi đã đặt trước. Tôi thường đưa Tô Yên đến đây chơi. Bây giờ tôi không thể đến gần Tô Yên, tôi sợ liên lụy cô ấy.
Không có camera trong phòng đơn, và hệ thống cách âm rất tốt. Tôi khóa cửa, lấy bảng hiệu từ quan tài nhỏ ra, xoa đi xoa lại vài lần. Đến khi nó nóng lên, tôi nhìn xung quanh với một chút mong đợi, nhưng không ngờ tới, sau vài phút, một chút biến hóa cũng không có.
Lão đạo sĩ là đang lừa tôi? Trong lòng trào dâng cảm giác thất vọng, nhưng vẫn là có chút không cam tâm. Tôi lại chà xát bảng hiệu, nhưng vẫn không có phản ứng. Có vẻ như ông ta thực sự lừa dối tôi.
Bực mình, tôi đáp tấm bảng hiệu xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng "bùm", giọng nói rên rỉ vang lên, tiếp đó một cái bóng từ bên trong tấm bảng hiệu bay ra.
"ôi chao, này, cô làm cái gì vậy? Ném chết lão đầu tử tôi rồi, người trẻ tuổi tính khí thật nóng vội, phí điều trị này cô phải thanh toán đó, vẫn còn phí thiệt hại về tinh thần, đều phải thanh toán.”
Nhìn thấy ông ta tôi có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng, chỉ là... " ông bỗng nhiên từ trong cái bảng hiệu đó bay ra, ông trú thân ở trong đó phải không?”
"Làm sao có thể!" lão đạo sĩ có chút chột dạ nói: " lão đầu tử tôi không phải là đang kinh doanh một cửa hiệu sao, làm gì có thời gian lúc nào cũng tọa trong tấm biển này.”
"oh” tôi bày tỏ một chút thái độ không tin những lời quỷ của ông ta,” ai biết được, lúc tôi vừa mới gọi cho ông đang kinh doanh gì?”
" khà khà " lão đạo sĩ cười nói, "vừa rồi là ngủ thôi. Nếu biết cô tìm tôi, tôi sẽ không buồn ngủ như này, gọi cái tới liền.”
"Quên đi, nói thật đi." Tôi luôn cảm thấy lão đạo sĩ này rất không đáng tin, đặc biệt là anh ta Điều gì đang xảy ra với khuôn mặt hãnh diện đó bây giờ?
“ phù chỉ ông bán cho tôi trước kia, một chút tác dụng cũng không có.”
"làm Sao có thể? cô luôn đặt phù chỉ trong chiếc quan tài hữu ích này, vậy thì thật kì lạ rồi. Chiếc quan tài này có thể chống lại sự ăn mòn của âm khí, phù chỉ không thể tiếp nhận được âm khí tự nhiên không thể vô dụng. "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ - thích truyện trung hoa. Đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web" Cô bây giờ không phải đã mang thứ đồ đó tặng cho tiểu tử kia rồi sao? Có cần đi xem chút nó thật sự có hữu ích hay không?” lão đạo sĩ gân cổ lên giải thích, bày tỏ bản thân thật sự rất vô tội.
“bỏ đi.” Tôi nghĩ cũng là, từ lúc nhaajn được phù chỉ tôi luôn để nó ở trong quan tài, lời nói của lão đạo sĩ cũng không phải không có lí.
“ông tại sao biết tôi mang phù chỉ tặng cho Mục Hiểu rồi chứ? Ông có phải là đã theo dõi tôi?” khuôn mặt tôi nghi ngờ nhìn bộ dạng dung tục của lão đạo sĩ, luôn cảm thấy ông ta không phải con quỷ tốt.
"Tôi..." Mắt Lão đạo sĩ trợn tròn, " lão đạo bấm ngón tay tính toán một chút, liền có thể biết cô gần đây làm cái gì, gặp phải chuyện gì.”
Được, lúc này tôi có thể tin tưởng, “ tôi có thể xem xem Mục Hiểu bây giờ đang làm gì? Phù chỉ trong tay cậu ta rốt cuộc có chút tác dụng không? Ông có thể làm được chứ?”
Đạo sĩ già thấy rằng cuối cùng tôi đã chuyển hướng chú ý và đột nhiên cảm thấy tự tin," Vấn đề này rất dễ giải quyết, cô chờ chút, tôi cho cô xem một thứ đồ tốt.”
Ông ta không biết lấy đâu ra một cái túi vải không lớn lắm, đưa tay vào bên trong móc ra một thứ đồ giống như la bàn, giữ chắc trong lòng bàn tay, “ cái này tôi nhận được từ một đạo sĩ chôn dưới hố, anh ta nói đây là khay máu quỷ của tổ tiên bọn họ truyền lại.”
Tôi cảm thấy nghi ngờ và hỏi, " ông không phải là một đạo sĩ sao, đạo sĩ các người vẫn có thể chém giết lẫn nhau?”
"khụ khụ......" lão đạo sĩ ho khan vài tiếng, "Tôi sẽ cho cô xem điều kỳ diệu của thứ đồ này."
Ông ta lấy một li nước đổ lên trên mặt của la bàn, nước từ từ rơi xuống, tốc độ dòng chảy ngày càng chậm hơn, cho đến khi lão đạo sĩ lấy cái ly ra, nước ở trong li vừa rồi hiện ra hình dạng đổ xuống treo trên la bàn như một thác nước, trông thật tuyệt vời.