" Đây là?" Tôi nhìn thấy bông hoa tươi đẹp quyến rũ,có chút khó nói, nam nhân này vẫn là biến thái mà!
"Đây là Tiểu Mặc bỏ. "Anh ấy nhìn tôi vô tội. Ý nghĩa rất rõ ràng. Tôi không biết gì cả. Đó là lỗi của tiểu mặc"
được rồi, tôi không muốn truy cứu. Cầm đóa hoa trong tay, bông hoa rất to, cơ hồ chiếm cứ cả hai tay tôi. Khi lấy nó ra khỏi quan tài, nó tỏa ra một mùi hương ngào ngạt, thấm vào ruột gan, tôi ngửi hương hoa, cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng.
"Chết tiệt!" Khi tôi hồi phục thần sắc, bông hoa đã bị Mạc Tử Li xử lý. Nhìn vào đôi mắt lo lắng của anh ấy, tôi hỏi có chút khó hiểu, " chuyện gì vậy?"
Mạc Tử Li chạm vào. Trán tôi, "Đó là Mạn đà la bên hồ Vãng Sinh, đó là thứ đồ tốt dành cho linh hồn, nhưng là người không dễ dàng tiếp xúc, thân thể của em không có vấn đề gì chứ?"
Tôi lắc đầu và cảm nhận tình trạng của cơ thể mình. "Không sao đâu, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, tôi buồn ngủ, quay về phòng ngủ, tạm biệt." Kéo cơ thể mềm mại, bước về phía cửa với một tốc độ vô cùng không tương đáp.
Giây tiếp theo, tôi đã nằm trong quan tài, và tôi quá buồn ngủ. Tôi thậm chí không muốn di chuyển khi gặp chiếc giường êm ái, nhưng tôi nhớ là chưa đi tắm, "Không được, tôi vẫn chưa tắm rửa gì, tôi phải đi tắm đã. "
" Bạn đang buồn ngủ quá rồi, ngày mai rồi tắm nha.” Mạc Tử Li nói nhẹ nhàng vào tai tôi, giống như một bài hát ru, tôi thậm chí còn cảm thấy buồn ngủ hơn nữa.
Mặc dù toàn thân dính nhớp, nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ, đôi mắt nặng trĩu ngủ thiếp đi.
Tôi ngủ ngon lành, nhưng cảm thấy ngứa mũi. "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ, đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web" Tôi không thể nhịn được hắt hơi một cái. Tôi quay lại và tiếp tục ngủ, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó liếm mặt mình, như một con chó con... Không đúng, tôi không nuôi chó, trong nhà Tống Mạc cũng không có chó.
Tất cả lí trí nhanh chóng thu hồi, liền mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt mở rộng tôi gần như hét lên: “ anh....ưm....” vừa thốt lên được một chữ, thuận tiện bị anh ta chặn miệng lại.
Khi anh ta tiện lợi chiếm giữ đủ rồi, tôi bị tê liệt trên giường thở hổn hển, đôi mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Lần đầu tiên ngủ trong quan tài cảm thấy cũng không tồi, nhưng vẫn là không thể nuôi dưỡng thói quen, chắc chắn không có lần sau.
"Anh không đi làm à?" Tôi đã không có cách nào ngăn cản nam nhân này ăn đậu phụ của tôi. Tôi cảm thấy bản thân tựa hồ một món đồ chơi của anh ta, và tôi không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh ta. Đã là như vậy, tôi thỏa thích hưởng thụ đi.
"Hôm nay được nghỉ." Nam nhân thờ ơ nói, tay vẫn tung hoành hoạt động không dừng lại. Tôi cũng không sợ anh ta. Mặc dù tôi không biết anh ta sợ điều gì, anh ta sẽ không bao giờ làm bước cuối cùng. Tôi rất yên tâm, mặc dù bình thường có lưu manh một chút, nhưng chí ít tại thời điểm này anh ta vẫn được tính là một quân tử.
"Hôm nay là thứ Hai." Tôi ngước nhìn anh, nhưng mục tiêu trước mắt là một mảnh da thịt lớn trắng như tuyết, giống như Một miếng Ngọc ấm tốt, chạm vào chắc chắn rất thoải mái.
"Nếu em muốn chạm vào, ta liền cho em chạm, miễn phí.” Mạc Tử Li nắm lấy tay tôi và đặt nó vào trong bộ quần mở rộng một nửa của anh ấy. Tôi hơi đỏ mặt, nhưng... thật sự rất thoải mái khi chạm vào, Da của anh ấy rất tốt, nhưng không biết cơ bụng trông như thế nào, không ý thức liền đưa tay chạm xuống dưới bụng.
"Phu nhân thỏa mãn không?"
Đột nhiên, tôi cảm thấy dưới eo có thứ gì đó cứng rắn nhô lên hướng vào tôi, trong lòng thầm khóc không được, hư hỏng quá rồi, nam nhân này lại động dục nữa rồi: “ nên thức dậy rồi”
Tôi ngồi bật dậy, nam nhân này nở nụ cười chào đón, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không thoải mái, toàn thân lạnh lẽo, liền nhìn xuống dưới: “ Á!.....”
"Tôi, quần áo trên người tôi... này, này, anh là cầm thú!" Đêm qua Tôi vậy mà lại ngủ khỏa thân, mà lại là bên cạnh một nam nhân hư hỏng bất cứ lúc nào cũng có thể động dục, không được, tôi phải hoà hoãn.
"Oh, phu nhân, em muốn đi tắm." Mạc Tử Li có chút tiếc nuối nhìn tôi, giống như nhìn vào một con sủng thú, vừa đành chịu lại cưng chiều.
Cầm chiếc chăn trên tay, thân thể anh ta lộ ra, áo choàng ngủ mặc lỏng lẻo và thắt lưng có thể được nới lỏng ngay khi nó được kéo, Trời ơi, tôi muốn châm kim vào mắt, "Anh đi đi, tôi muốn mặc quần áo."
"Em cứ tự nhiên”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta một cách dữ dội. "Anh có đi không?"
"Được rồi, mặc nhanh nhé, đừng để cảm lạnh." Mạc Tử Li trước tiên đành chịu bại trận, chậm rãi từ trong quan tài bước ra, tao nhã giống như một quý công tử.
Khi anh ấy hoàn toàn rời khỏi, tôi mới thở ra nhẹ nhõm và nhanh chóng mặc quần áo vào. Khi tôi nhìn vào gương, tôi thấy rằng có một vài vết đỏ trên cổ. "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ, đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web"Cho dù là điềm tĩnh cũng không thể nhẫn nhịn mà bùng nổ. Tôi thực sự muốn tóm cổ áo anh ta và ném ra ngoài: “ Mạc Tử Li, tối qua anh rốt cuộc đã làm cái gì? “ Tôi giận dữ đi xuống cầu thang.
Mạc Tử Li đang ngồi trên ghế sofa và đọc báo. Khi thấy tôi đi ra, anh ta tự nhiên phớt lờ cơn giận của tôi và nhìn chằm chằm vào cổ tôi một cách mập mờ: “ Rất đẹp “
“Không biết xấu hổ! " bất lực chỉ có thể dùng Chiếc khăn che đi những dấu hôn.
Một bàn ăn đã được bày sẵn trên bàn. Mặc dù ăn quá nhiều vào bữa sáng là không tốt nhưng tôi rất đói. Tôi nhặt một cái bánh và nhét nó vào miệng.
Những việc xảy ra hôm qua thật là chấn động lòng người, hai ngày chỉ được uống một lon nước và vài mẩu bánh mì, sợ hãi đến quên cả cơn đói, cuối cũng sau một giấc ngủ đầy đủ đã nhớ ra.
Cháo nạc có vị rất ngon, và những hạt gạo mềm mịn tan vào miệng. Tôi chợt nhớ ra một điều quan trọng, "Tống Mạc đã đi đâu?" Mạc Tử Li dùng khăn giấy lau sạch cặn thức ăn ở miệng tôi. “ hắn ta nhờ ta làm một việc, thân thể này là cái giá.”
" Chuyện gì vậy? "Tôi buột miệng hỏi, không thực sự tò mò, rốt cuộc, tôi và Tống Mạc không quá thân thiết.
"Phu nhân, đây không phải là trọng tâm chú ý của em.” Mạc Tử Li nâng cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh ta, với giọng điệu có chút âm u