Tôi chỉ liếc qua rồi đi theo hướng của mình, giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh trở lại xe. khi tôi mở cửa ngồi vào trong, liền cảm thấy toàn thân run rẩy. Sau đó, ngay cả giọng nói cũng không thể nghe thấy, chờ đến khi Tô Dung Nhi biến mất từng bước trong tầm mắt của mình. tôi cuối cùng cũng có phản ứng,
"Nhanh, nhanh lên, đi theo cô gái kia.” Tôi xúc động kéo tay áo Mạc Tử Li.
"Buông ra!" tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, không một chút xúc động, chỉ có sự ghê tởm vô tận.
Tôi sững sờ và nhìn chằm chằm vào anh ta một cách ngây ngốc: “ Anh, anh là Tống Mạc”
Tống Mạc búng tay, lấy khăn giấy lau tay áo cẩn thận trước khi trả lời tôi, "Anh ta đã đi rồi, thật không ngờ anh ta lại có hứng thú với người chưa đủ tuổi vị thành niên như cô, cũng không sợ hủy hoại thanh danh của chính mình.”
Không biết tại sao, trong lòng tôi bốc lên một cơn thịnh nộ: “ tôi vừa sinh Nhật 18 tuổi rồi, đã trưởng thành rồi đó.”
Ánh mắt xoi mói của Tống Mạc liếc nhìn vào tôi vô cùng ghét bỏ, " Không quản anh ta đối với cô như thế nào, bây giờ cô có thể rời khỏi nhà thôi không? Tôi có thói quen sạch sẽ, không muốn người khác sống trong nhà mình.”
Tôi rất tức giận nhưng không đến nỗi mất đi lí trí,: “ anh và anh ấy đã hoàn thành xong giao dịch rồi ah? Sao lại ra nhanh như vậy?”
Không ngạc nhiên, Tống Mạc không trả lời, trực tiếp lái xe. Hai chúng tôi bây giờ là tương xứng ghét bỏ. Thật sự không biết, tại sao đồng dạng là một cái xác, người này làm tôi rất ghét bỏ, nhưng Mạc Tử Li cho tôi cảm giác tốt hơn rất nhiều.
( hỏi ngố lắm luôn, một thằng xa lạ với một thằng thích mình nó phải khác chứ chị em nhỉ)
"Xuống xe!”
Tôi nhìn chiếc xe đang chạy hết quãng đường trong lòng không ngừng mắng chửi Tống Mạc. Người đàn ông thật là không có chút phong độ, đáng đời 28 tuổi vẫn chưa có bạn gái.
Nhưng vẫn tốt, anh ta đã đưa tôi đến công ty của Đường Vấn Mặc, tôi không muốn gặp anh ấy, nhưng bây giờ tôi không còn nơi nào để sống, người dưới mái nhà không thể không khuất phục. Mọi người ở công ty đều biết tôi, trước đây mẹ tôi đã đưa tôi đến vài lần. Tôi muốn tìm anh ta thuyết phục một chút, nếu không cuộc sống vô tư của tôi sẽ không còn nữa.
Chỉ là Đường Vấn Mặc chưa bao giờ thích tôi, tôi cũng không thể tận lực làm hài lòng anh ta với khuôn mặt nóng bỏng và cái mông lạnh lùng. Sau khi tôi đến trường nội trú, tôi đã không gặp anh ta quanh năm, ngay cả tình cảm của tôi cũng có chút mờ nhạt.
Khi đi qua quầy lễ tân, tôi nghe thấy ai đó đang bàn tán, "Mọi người đã nghe gì chưa? Sân golf của công ty chúng ta có thêm vài vụ án mạng, người đã chết một cách thảm hại."
"Đúng, đúng, đúng, tôi cũng nghe nói rồi, mọi người nói đó có phải là quỷ không, linh hồn của người khách đó đến để đòi mạng.”
" Thôi, đừng làm mọi người sợ, cảnh sát đều nói họ là tự tử. "
" Tự tử? Làm sao có thể? Ai tự tử lại đi nuốt quả bóng golf À, một quả bóng lớn như vậy không thể nuốt chửng được, rõ rành rành là nghẹt thở mà chết.”
......
Cửa thang máy đã bị đóng, những âm thanh này vẫn quanh quẩn trong tai tôi, dường như vụ án giết người trước đó chưa được giải quyết hoàn toàn, trực giác cho tôi biết, có đến 90 phần trăm là do ma quỷ quấy phá.
Sau khi đi lên lầu, tôi đi thẳng đến văn phòng của Đường Vấn Mặc, nhìn vào kính, anh ấy đang làm việc rất nghiêm túc. Mặt trời buổi sáng chiếu vào mặt anh ấy, Khuôn mặt góc cạnh rất quyến rũ. Tôi chợt thấy rằng tôi chẳng có chút nào giống anh ấy.
" Đường Vấn Mặc, anh sắp xếp cho tôi một chỗ để ở" Tôi đứng ở cạnh bàn của anh ấy và đi thẳng vào chủ đề. Sau cuộc gọi cuối cùng, tôi quyết định không gọi anh ta là anh trai mình nữa, có lẽ đó là giai đoạn nổi loạn muộn. Lần này, tôi thực sự đã làm nó.
Nghe giọng nói của tôi, Đường Vấn Mặc ban đầu kí văn bản bằng một tay, trong giọng nói có chút hào hứng tôi không thể đoán trước được, nóng hơn một chút so với bình thường lại thêm vài phần mạnh mẽ:” cô gọi tôi là cái gì?”
Lần này tôi tuyệt đối không sợ anh ta nữa, tuyệt đối không: “ Đường Vấn Mặc”
Anh ta đứng dậy, tôi hoảng hốt nhắm mắt lại, và lùi lại vài bước, ngay khi tôi nghĩ anh ta sẽ giáng cho tôi cái tát, vài phút trôi qua, tôi mở mắt ra và thấy ánh mắt tinh nghịch của anh ấy, " cô có cần sợ như vậy không?”
Trời ơi, tôi phải đã nhìn nhầm rồi, người này với Đường Vấn Mặc có cùng một người không? Anh ta vậy mà đối với tôi có vẻ mặt ôn hoà như thế này? Anh ta như này thật sự rất dọa người, thậm chí đến mức đáng sợ.
"Cô sau này ở cùng với tôi." Anh đặt tài liệu trong tay xuống và nhìn tôi thong thả nói.
"Gì chứ?!"
"Vẫn còn hai tháng nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi muốn cô đậu đại học T." Giọng điệu bá đạo của "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ - thích truyện trung hoa, đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web" Đường Vấn Mặc là không cần nghi ngờ, tôi cảm thấy anh ta như một hoàng đế cổ đại, đặt ra toàn bộ những quy định cho tôi.
"Tại sao? Tôi không muốn điều đó!" tôi dựa vào cái gì bị anh ta sắp xếp, mặc dù tôi thực sự muốn thi vào T, nhưng liên quan gì đến anh ta.
"Em gái của Đường Vấn Mặc chỉ có thể là ưu tú nhất, t là sự lựa chọn tốt nhất của cô, nếu không, đừng nói cô là em gái của tôi trước mặt người ngoài."
Một cơn thịnh nộ ập đến, tôi giận dữ nói, " không nói thì không nói, sau này tôi chỉ gọi tên của anh, Đường Vấn Mặc,” Tôi tăng giọng nói của mình nhấn mạnh ba từ cuối.
Đường Vấn Mặc nhìn vào mắt tôi với những thay đổi tinh tế, giống như anh ta sẽ ăn tôi, bắt gặp ánh mắt của anh ấy, tôi không thể không kinh sợ, rất muốn chạy trốn.
"Tôi đã sắp xếp một giáo viên piano và phòng cho cô, đợi một phút để hỏi trợ lý về chìa khóa, tôi bây giờ còn có việc, cô ngồi chờ ở đây, tôi xong việc chúng ta đi ăn tối.”
Tôi mím môi, giận dữ đặt Mông xuống ghế sôfa nghỉ ngơi một chút, đột nhiên đôi mắt dừng lại nơi tấm kính trước phòng tiếp tân, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ trên sân thượng của tòa nhà đối diện sắp nhảy xuống.
"Đường Vấn Mặc, nhìn kìa. Có một người phụ nữ trên sân thượng đối diện muốn nhảy lầu, mau gọi 120." Tôi vội vã chạy ra và hét với Đường Vấn Mặc.
"Ai muốn nhảy lầu? Ở đâu?" Đường Vấn Mặc nhìn theo ngón tay tôi và nhìn nó một lúc lâu, rồi nghi ngờ hỏi.
Tôi thật sự kinh hãi khi thấy cảnh tượng này.