• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhanh chóng mặc quần áo và bước ra khỏi phòng tắm. Khi tôi ra ngoài trên bàn đã dọn đồ ăn, nhìn Đường Vấn Mặc khoác trên mình một bộ Âu phục, các món ăn được sắp xếp long trọng dường như không tương thích.

Anh trai tôi hôm nay có chút kì lạ.

"Ngồi đi." Anh ấy giúp tôi kéo ghế và làm một cử chỉ mời rất lịch sự, điều đó làm tôi được yêu thương mà vừa mừng vừa lo. Anh ấy không bao giờ dùng bữa cùng bàn với tôi. Lần cuối cùng là vào sinh nhật thứ mười một tuổ, anh ấy lớn hơn tôi 5 tuổi, tôi không thể nhớ được hoàn cảnh cụ thể như nào, chỉ biết sau đó chúng tôi rất khó để nói chuyện với nhau.

"Anh ơi, anh..."

Tôi vừa nói được mấy chú đã bị anh ngắt lời, Giọng nói lạnh lùng, tôi cảm thấy mối quan hệ giữa chúng tôi đã đạt đến cực điểm. " chẳng phải cô nói sẽ không gọi tôi là anh nữa sao? Nói được mà không làm được à?”

" Ư, ư, tôi xin lỗi. "Tôi sững sờ, đang ngồi trên ghế mà cảm giác đứng ngồi không yên.

"Được rồi, ăn cơm đi." Người ta nói khuôn mặt của người phụ nữ giống như bầu trời tháng Hai, nói thay đổi liền thấy đổi, nhưng tôi nghĩ rằng khuôn mặt của Đường Vấn Mặc còn biến đổi nhanh hơn bất cứ điều gì, giọng nói anh ấy đột nhiên ôn hòa khiến tôi rất khó chịu, chỉ muốn rời khỏi đây.

Bữa ăn này là bữa ăn khổ sở nhất tôi từng ăn. Sau khi ăn xong, tôi nghĩ mình nên làm gì đó. Con quỷ nữ muốn tôi cứu con bà ta, Tôi phải quay lại trường học.

Lần này Đường Vấn Mặc không hạn chế cử động của tôi, chỉ nhấn mạnh rằng tôi nên quay lại sớm, và sẽ cử tài xế đợi tôi ở cổng trường, không được ở lại quá lâu.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ đảo lộn giống như một trang giấy. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, suy nghĩ không biết đã chạy đi đâu. Đột nhiên, đôi mắt của tôi đã được cố định trên một nhân vật quen thuộc, cấp bách nói với người lái xe, " tài xế, dừng xe!”

chiếc xe dừng lại, tôi lập tức mở cửa xe và nhìn ra ngoài. Những người đi bộ xung quanh vẫn đang rất vội, nhưng không có bóng dáng của Tô Dung Nhi. Tôi có nhìn nhầm không? Tôi không thể không tự hỏi mình. Tôi vỗ đầu của mình và quay lại trong xe. chỉ khi tôi ngồi xuống liền cảm thấy có gì đó không ổn. Chiếc xe bị bết dính.

Nhìn xuống, tôi thực sự ngồi trên vũng máu, "Á!” Tôi Kinh hãi hét lên.

Người lái xe nhìn lại tôi, "Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Tôi nhìn vào tay mình, rồi nhìn lên người tài xế, bàn tay tôi đầy máu, anh ta vậy mà không có bất kỳ phản ứng nào.

"Tiể thư, chuyện gì vậy?” Người lái xe tiếp tục nhìn tôi nghi ngờ.

"Ồ..." Tôi hồi phục thần sắc, "Không sao, không sao, tiếp tục đi thôi." Nhìn xuống lần nữa, máu trên ghế thực sự biến mất. Bây giờ tôi rất muốn quay về, Dường như có gì đó ô uế đã quấn lấy tôi rồi, nhưng còn chỗ nào khác trên thế giới này khiến tôi cảm thấy an toàn không?

Không có.

Đi trên đường không còn điều gì kì lạ xảy ra nữa. Tôi đến cửa lớp học theo lớp được chỉ định tại thời điểm đăng ký, nhưng tôi chưa đi tới lớp đã bắt gặp chàng trai đó.

lần này nhìn thấy cậu ta, con quỷ nữ không còn quấn trên lưng nữa, điều đó khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hôm nay vẫn chưa phải đi học, Tôi định đưa cho cậu ta một lá phù mà đạo sĩ già đã bán cho tôi, sau đó về nhà ngay lập tức, thứ bẩn thỉu theo tôi không rõ nguồn gốc là độc hại ra sao, tôi không thể liên lụy cậu ta.

"Xin chào." Cậu ta chuẩn bị bước vào lớp, và tôi vội vàng ngăn lại.

Chàng trai ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Má anh ta đỏ ửng khó xử nói, " xin, xin lỗi, tôi phải học tập chăm chỉ. cấp 3 không tính đến chuyện này.”

( ý là anh ấy mới học cấp 3 không tính chuyện yêu đương nha, tưởng bở bà kia xin số làm quen gì đó)

“.........” tôi không hiểu cậu ta đang nói cái gì, bỏ đi, không muốn nghĩ quá nhiều, tôi trực tiếp lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền hình trăng tròn,

Tôi phải mất một giờ dày công lựa chọn, phù hợp với phong cách của con trai, quan trọng là, bên trong có đặt đạo phù tôi đã mua.

"Cái này cho anh."

Chàng trai đỏ mặt hơn nữa, tựa như em trai ngây thơ thuần khiết, cậu ta có lẽ đồng tuổi tôi:” tôi, tôi không cần, bạn mang về đi.”

Tôi thực sự không biết cậu ta đang thẹn thùng cái quái gì: “ Anh cầm lấy, nó rất hữu ích cho cơ thể của anh." Thứ này sẽ ngăn những linh hồn ng ma quỷ quấy rối, đặc biệt là con quỷ nữ.

Chàng trai không kịp từ chối, tôi đặt sợi dây vào tay cậu ta và rời đi. Mặt chàng trai đỏ như cà chua, trực tiếp bị tôi bị đẩy lùi lại vài bước. " có người nhờ tôi mang thứ này tặng cho anh, anh nhất định phải giữ lấy nó"

" Cảm ơn bạn... "chàng trai có chút thất lạc nói.

Than ôi, chàng trai này có phải do đọc sách quá nhiều khiến bộ não trở lên đần độn không? "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ - thích truyện trung hoa, đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web"Thật sự đồng cảm, tôi quay người rời đi, trong lòng có vài phần cảm thông, nhưng nó khiến tôi càng quyết tâm làm bài kiểm tra nghệ thuật, chăm chỉ học piano trong hai tháng này để thi đại học T.

Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn xung quanh, kết quả lại bắt gặp Tô Dung Nhi.

Cô ấy đang theo dõi tôi.

Ý tưởng nảy ra trong đầu. Các trường học là nơi tập trung đông dân cư, nhưng nhiều trường học được xây dựng bên trên nghĩa trang để dùng nhân khí bài trừ đi tà khí. Tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây. Mục tiêu của Tô Dung Nhi là tôi, tôi không muốn những người vô tội bị tôi làm hại.

Tôi nhanh chân bước tới một góc hoang vắng không người qua lại, khi tôi quay lưng, thật sự thấy Tô Dung Nhi

"Tô Dung Nhi, tại sao cô lại theo dõi tôi?" Tô Dung Nhi trong bộ váy trắng ở phía đối diện, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt, hoàn toàn không thấy sự khác biệt với những người bình thường.

Mặc dù vậy, tôi không thể buông lỏng cảnh giác.

"Cô là ai?" Nghe thấy những lời của tôi, Tô Dung Nhi khó hiểu ngước nhìn chằm chằm vào tôi.

Cô ấy đã mất trí nhớ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK