• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tôi trở về phòng và vui vẻ lăn lộn, tôi chưa bao giờ cảm thấy chiếc giường của mình thật thoải mái đến thế. Quên đi việc đêm qua, tôi cảm thấy thư giãn và thoải mái., Vô thức đi ngủ lại.

Tôi đang ở trong một căn phòng, bốn bề đều được trang trí bằng vải đỏ. Ở giữa căn phòng được dán một chữ hỉ lớn, tiếng chiêng và trống rất rộn ràng. Trong phòng, một người đàn ông mặc hỉ phục háo hức đi qua đi lại,dường như không đạt tới sự mong đợi xuất hiện của Tân nương.

Một lát sau, một phụ nữ trẻ và xinh đẹp bước vào. Cô ta mặc một chiếc áo khoác bông dày và lao vào vòng tay của tân lang ngay khi cô bước vào cửa. “Anh Phúc, anh thực sự muốn cưới Vương Giai sao? Vậy em phải làm sao? Không phải anh nói anh rất yêu em kia mà.”

Khi tân lang nhìn thấy cô ấy, cô ấy thậm chí còn bồn chồn hơn, nhưng có một chút dịu dàng hơn trong mắt cô ấy, " Nhu Muội, tôi không thể tự giúp mình. Tình cảm của tôi dành cho em trước sau như một. Em phải tin tôi."

"Làm thế nào để em có thể tin anh bây giờ, khi anh đang làm lễ cưới cùng cô ta ngay trước mặt em” Nước mắt của Nhu Muội chảy trên khuôn mặt cô ấy, nhưng không cho thấy cô ấy có bất kỳ sự bối rối nào.

Nhưng tôi nghĩ người phụ nữ này hơi giả tạo. Mặc dù cô ấy đang khóc nhưng trong mắt cô ấy không có sự đau buồn, như thể cô ấy đang cố tình thể hiện tâm trạng này trước mặt người đàn ông.

"Tôi nên làm gì đây? Nhu Muội, số phận giữa chúng ta chỉ đến đây. Tôi xin lỗi em." Tân lang bất lực nói, mặc dù anh ấy rất miễn cưỡng, nhưng anh bất lực.

"Anh Phúc,em có cách." Ban đầu, Nhu Muội khóc trong vòng tay tân lang, nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên, lấy ra một túi giấy từ tay cô và nói với anh: "Khi anh và cô ấy uống rượu dao bôi anh hãy bỏ nó vào trong ly rượu của cô ấy, đợi khi cô ấy hôn mê, hai chúng ta cùng nhau bỏ trốn”

Tân lang ngập ngừng và nói, "Cái này, cái này, cái này không tốt..."

"Anh Phúc, anh không muốn ở bên em sao?" Đôi mắt sâu thẳm của Nhu Muội lóe lên một chút dữ dội, như thể cô đã quyết định, cô đẩy tân lang ra ngoài, "Tôi biết anh không thể buông tay người phụ nữ đó. Ngay cả điều nhỏ nhặt này cũng không hứa với tôi. "

Tôi nhìn người phụ nữ tự phụ trước mặt, và tôi thực sự đã học được rất nhiều điều. Tôi nghĩ không nên có một người phụ nữ như vậy trên thế giới. chất độc được rắc vào ly rượu trong đêm tân hôn, tôi nghĩ cô dâu không ngờ hạnh phúc lại bị biến thành thứ chất lỏng lạnh lẽo xói mòn tâm can.

Cô dâu dần dần ngã xuống giường, và tôi thấy hồn cô bay ra khỏi cơ thể, biến thành một con ma hung dữ và lao về phía tôi, nhìn những chiếc vuốt sắc nhọn trên đôi tay đó đâm vào cổ tôi...

"Ho ho..." Tôi mở mắt với một hơi thở lớn, cảm giác nghẹt thở đặc biệt rõ ràng và tôi cảm thấy ngứa ran trong cổ họng. Cái đó....cái đó là thật hay mơ?

Đứng trước gương, vết đen tím trên cổ khiến tôi nhận ra rõ ràng rằng giấc mơ của tôi hoàn toàn không phải là một giấc mơ. Tôi không thể không mỉm cười cay đắng. Dường như tôi lại bị vướng vào linh hồn ma quỷ.

Khi tôi mở rèm cửa, trời đã tối, và tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ là tám giờ tối. Tôi dường như đã ngủ cả ngày. Đêm là cơn ác mộng của tôi. Từ hôm đó, nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là đêm, vừa thức dậy, tôi Không cảm thấy buồn ngủ, tôi không biết liệu anh ấy có đến không.

Giấc mộng của tôi kéo dài khá lâu, tinh thần rất mệt mỏi, nhưng tôi không buồn ngủ, suy nghĩ của tôi vẫn còn trên khuôn mặt của cô dâu trong giấc mơ, cô dâu như một người rất đẹp, với khuôn mặt hồng hào, dáng người mảnh khảnh, sau đó cô biến thành quỷ màu sắc tươi sáng của cô trở nên vô cùng nhợt nhạt, khuôn mặt cô chảy máu, đôi môi cô cười toe toét, đôi môi hơi hé mở và bên trong có một lỗ đen hun hút.

Thật tuyệt nếu tất cả những con quỷ có thể đẹp như người đàn ông đó, và tôi sẽ rất sợ. Than ôi, câu hỏi này chỉ có thể được nghĩ đến. Tôi phải thích nghi với tất cả các loại ma kỳ lạ trước đây, nếu không, nó còn chưa ăn tôi, tôi đã sợ nó đến tắc thở.

Bật tất cả đèn trong phòng, tôi xem bộ phim trên TV một cách nhàm chán. Đó là một âm mưu của kẻ thứ ba tranh đấu với chính thất. Thực sự, chính thất có bị kẻ thứ ba đánh bại không?

Không, tại sao cuộc chiến trên TV lại quen thuộc vậy? Có vẻ như... đúng rồi là cô dâu trong giấc mơ của tôi?

Ngay khi tôi muốn xem sự việc ban đầu rõ ràng hơn, tôi thấy rằng chính thất tức giận bị người thứ ba xé nhỏ và đột nhiên nhìn vào camera. Khuôn mặt của chính thất trong ống kính dần biến dạng, thất khiếu chảy máu, và nụ cười trên khóe miệng ngày càng kỳ lạ, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm dường như muốn nuốt chửng tôi.

"Phập..." Tôi vỗ ngực trấn tĩnh rồi nhanh chóng tắt tivi. Ôi chúa ơi, con quỷ này thế đếch nào lại chạy vào TV như thế?

Ngay trước khi tôi có câu trả lời, TV tự bật và những từ màu đỏ sáng dần xuất hiện trên màn hình xanh, "Giúp tôi trả thù!" Những từ này dường như là mực không khô và chất lỏng màu đỏ như máu. Trên Màn hình TV đang chảy xuống và rơi xuống đất, phát ra âm thanh "tích tắc, tích tắc...".

Tôi đã cố gắng ổn định tâm trí của mình, "Cô, cô muốn tôi giúp báo thù như thế nào?" Tôi thầm cầu nguyện trong trái tim, người đàn ông đó nhanh chóng đến đây,cứu tôi mau lên....

Tôi không biết tại sao. Chiếc quan tài trên cổ tôi là vô dụng. Tôi đã cầu nguyện trong khi giữ chiếc quan tài trong lòng, nhưng không có phản hồi nào cả. Nó có bị hỏng không?

Các từ trên màn hình TV bắt đầu thay đổi, "giết"

Giết? Giết ai? Nhu Muội và người đàn ông tên Phúc ca sao? Họ ở đâu? Làm sao tôi biết? Cảnh trong giấc mơ của tôi có lẽ là ở vùng quê những năm bảy mươi và tám mươi, họ vẫn còn sống sao? Đây đơn giản là một nhiệm vụ bất khả thi.

Những dòng chữ đẫm máu dần biến thành một vũng nước chảy xuống từ màn hình TV, chảy khắp nơi, tôi cảm thấy một cơ thể nhẹ nhàng, linh hồn quỷ dữ dường như rời đi, và cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Một thời gian trôi qua, bầu trời chuyển từ tối sang trắng, mặt trời trải dài từ cửa sổ vào phòng, và tôi di chuyển cái cổ vốn đã cứng ngắc của mình, nhìn vào hai quầng thâm lớn trong gương, tôi không thể không thở dài, đó mới là ngày đầu tiên.

Tôi không biết con ác quỷ tối nay sẽ đến nữa không. Tôi phải làm công việc phòng thủ trước. Thật khó chịu khi ở trong trạng thái thụ động. Nói chung có hai nơi để đối phó với ma, chùa chiền và Đạo quán. Tôi quyết định đi đến Bạch Dương là gần nhất. Ngôi đền chỉ có thể qua lại trong hai giờ, và có lẽ tôi sẽ trở lại vào buổi chiều.

Đền Bạch Dương là một ngôi chùa cổ được cho là có lịch sử ba trăm năm. Trước đây, có một nhà sư nổi tiếng trên toàn thế giới. Ông trở nên nổi tiếng về bói toán và gieo quẻ, nhưng sau đó, nhà sư quy ẩn. Ngôi đền trở thành đổ nát.

Tôi nhìn vào cánh cửa ngôi đền rách nát trước mặt. Có những đám cỏ mọc um tùm trước cửa. Có nhiều cây leo khô trên cửa, toát ra một bầu không khí cổ xưa. Tôi không biết có ai sống ở đây không.

Đi về phía trước và gõ nhẹ vào cánh cửa, một lát sau, tôi thấy một vị sư trẻ từ 16 đến 17 tuổi mở cửa và đưa đầu ra hỏi: "Thí chủ, cô đến đây để thắp hương phải không?"

Tôi gật đầu với anh ta, vị sư nhỏ này trông rất rõ ràng, và đôi mắt trong veo và trong mờ, như thể anh ta không bị nhiễm bụi thông thường, khiến mọi người cảm thấy tốt.

"Xin mời vào." Anh mở cửa và cười ngượng với tôi.

Sau khi vào cửa, có một cảnh khác. Cây cối trong sân được cắt tỉa rất gọn gàng và trật tự. Không có lá rụng trên mặt đất của phiến đá xanh. Việc dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng có rất ít người trong đây nhìn rõ khoảng sân trống.

"Thí chủ, mời cô” Nhà sư nhỏ dường như đã biết ý định của tôi và trực tiếp giới thiệu tôi quyên góp vào hòm công Đức.

Trong điện Không có đồ gì. Ngoại trừ một số kinh điển Phật giáo treo trên tường, có một cái bàn thấp ở trung tâm. Hai chiếc đệm hương Bồ được đặt ở mỗi bên của chiếc bàn thấp. Đây hẳn là nơi tiếp khách.

Tôi không biết nó có phải là một hiệu ứng tâm lý hay không. Tôi cảm thấy rất yên tĩnh ở nơi này. Cho dù đó là nỗi sợ ma hay sự không chắc chắn về tương lai, tất cả đều biến mất.

"Thí chủ”

Tôi bị ám ảnh khi nhìn vào khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, nhưng tôi bị một giọng nói dịu dàng cắt ngang. Khi tôi nhìn lại, sau tôi là một vị sư già. Cái nhìn tốt bụng của ông ấy khiến tôi cảm thấy thoải mái trong lòng.

"Thí chủ đã bị vấy bẩn bởi thứ gì đó ô uế gần đây?" Nhà sư liếc nhìn tôi, vẫn mỉm cười ở khóe miệng, nhưng có một chút hồi hộp trong mắt ông ta, và ông ta vẫn đưa ra lời mời.

"Ồ? Đại sư có thể nhìn ra nó không?" Sự ngạc nhiên của tôi đã làm cho không còn gì là bí mật. Tôi cảm thấy rằng cuối cùng tôi đã tìm thấy một vị cứu tinh. Tôi không ngờ rằng mặc dù nó kém hơn nhiều so với thời hoàng kim, nhưng nó không phải là hữu danh vô thực.

Nhà sư ngồi khoanh chân trên tấm nệm trước khi nói: "Thí chủ toàn thân bị bao quanh bởi âm khí và trên trán có màu đỏ. Nếu nó không được xử lý đúng cách, có thể có một thảm họa đẫm máu."

Thảm họa đẫm máu? Điều này có nghĩa là hồn ma nữ sẽ giết tôi phải không? Nếu thực sự là lúc đó, tôi phải làm sao? Phải đi tìm người đàn ông đó? Tìm thế nào?

Suy nghĩ muốn đóng băng và không thể tìm ra giải pháp. Tôi rất lo lắng trong lòng và lo lắng hỏi: "Sư phụ, làm thế nào để giải quyết nó? Tôi thậm chí không biết tại sao con ma nữ lại làm phiền tôi."

Đại sư nhìn tôi với ý nghĩa sâu sắc trong mắt ông ta, "Thí chủ, tất cả mọi thứ đều có quy luật của họ, bất kể điều gì cũng có lợi ích chung của họ, tôi sợ tôi không thể trả lời vấn đề này cho cô”

Cái gì Tôi đã lo lắng, "Sư phụ, ông không thể thấy chết mà không cứu, tôi bị nhấn chìm bởi những linh hồn xấu xa, ông có thể cho tôi một số gợi ý rõ ràng không?"

Nhà sư nghĩ về nó và thả một chuỗi hạt từ cổ tay của mình đưa nó cho tôi “Vật này được tổ tiên làm ra và nó có tác dụng triệt tiêu những cái bóng đó. Nếu thí chủ thích nó có thể đeo lên người”

Tôi ra khỏi đền trong sự bàng hoàng và nhìn vào chuỗi hạt trên tay chỉ biết khóc thầm trong lòng. Nhà sư này dường như có thể làm bất cứ điều gì. Tôi đã tưởng tượng rằng ông ta đã học một số cách để trừ quỷ ma, tôi không mong đợi chỉ được tặng một chuỗi hạt, than ôi! Nghĩ đến vũng máu ở nhà, tôi thực sự không muốn quay về.

Mới ba giờ chiều tôi đi xuống núi. Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để vượt qua buổi tối này. Tôi liền bị thu hút bởi một quầy hàng nhỏ bên lề đường, đặc biệt là biểu ngữ có chữ "trừ tà" được viết trên đó.

Nếu nó là trước đây, Tôi chắc chắn sẽ cười khẩy, nghĩ rằng đây là một điều lừa dối, nhưng hôm nay lại tình cờ dâng đến tận cửa. Mặc dù tôi không chắc về sự thật hay giả, nhưng giống như một con ngựa chết gặp được bác sĩ thú y. Tôi muốn thử nghiệm xem sao.

Đi tới trước quầy hàng, nhìn thấy vị đạo sĩ đang chạm vào bộ ria mép, tôi thực sự không có hi vọng gì đối với đạo sĩ này, " ông viết có phép trừ tà trên kia, cái đó có đúng không?”

Đạo sĩ già tự tin nói: "Tất nhiên là có thật, tôi đã già sao có thể đi lừa gạt người. cô gái trẻ dường bị ám gần đây, thần sắc rất xanh xao. Cô có muốn thử đạo phù của tôi không? ác quỷ hoàn toàn không thể tiếp cận Thân thể cô”

Khi tôi nhìn ông ta như thế này, tôi nghĩ ông ta là một kẻ dối trá. Có phải các đạo sĩ khác đều có bộ dạng như thế này, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi nhìn vào quầy hàng với đủ loại bùa chú trừ ma, và nói: "cho tôi mười Trương. "

Đạo sĩ già mỉm cười, đôi mắt ông ta gần như nheo lại, và khuôn mặt ông ta tham lam vì tiền, "Hóa ra lại là một đại gia, cô có thể yên tâm rằng thứ của tôi hoàn toàn hữu ích, chỉ là một con ma nữ nhỏ. Khi cô mặc nó, cô chắc chắn có thể ngủ ngon đêm nay. "

Mắt tôi sáng lên khi nghe ông nói, "Sao ông biết”

Trước khi ông ta có thể trả lời, tôi bị cắt ngang bởi một giọng nói run rẩy, "Cô bé, cô bé, cô đang nói chuyện với ai vậy?"

Tôi nhìn lên và có một người dì trung niên rất béo. Cô ấy nhìn tôi như một con ma. Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy. "Cô không thấy sao?" Tôi lại nhìn đạo sĩ.

"Nhìn, nhìn, nhìn không thấy gì sao?" Đôi chân của người dì mập mạp bắt đầu run rẩy, và ngay khi giọng nói rơi xuống, cô bỏ chạy mà không ngoảnh lại như bị một con ma đuổi theo.

Tôi nhìn vào tấm lưng xa xăm của cô ấy, và đột nhiên một tia sáng lóe lên, và đôi chân tôi bắt đầu dịu lại, quay đầu nhìn vào Đạo sĩ già đang vuốt râu, "Ông, ông, ông..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK