Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoá ra cách đây khá lâu, con chó hoang đã được ông Lý nuôi nấng. Cũng chẳng biết từ đâu ông ta làm quen với đạo sĩ Dương và học được một số tà thuật hắc ám. Một trong số những tà thuật ấy, là cách kéo dài tuổi thọ nhờ sử dụng một con chó.

Tuy nhiên tà thuật này đỏi hỏi con chó phải có sự tu luyện nhất định. Bởi vậy ông Lý đã cẩn thận chăm sóc con chó, qua thời gian mưa dầm thấm lâu, cuối cùng nó cũng có được linh tính.

Thế rồi con chó mang thai sáu con chó con trong bụng, việc này làm ông Lý vui lắm, tự nhiên một lúc có bảy con chó để kéo dài tuổi thọ. Nhưng ai mà ngờ, con chó hoang còn chưa được nuôi thành thì lại bị bọn Đại Tráng giết chết.

Ông Lý không cam lòng khi con chó mình vất vả nuôi dưỡng tự nhiên biến mất, bèn bàn bạc với đạo sĩ Dương.

Đạo sĩ Dương bày cho ông ta một cách, đó là trong vòng bảy ngày, phong ấn hồn phách con chó vào một người nào đó, sẽ có thể bảo tồn phần hồn có linh khí của nó.

Thêm vào đó, nếu có thể phong ấn hồn con chó vào nhiều người, hiệu quả sẽ càng cao, đồng thời linh khí con chó cũng càng tăng lên.

Bởi vậy, ông Lý đã nghĩ ra kế sách, giả làm tà linh của con chó quay lại báo thù.

Lưu Đại Tráng và Văn Viễn đều bị ông Lý bắt cóc trên đường đi học về. Triệu Lạc thì ông ta trèo cửa sổ vào đánh thuốc mê bế đi.

Về phần tôi và Hoàng Thần Dương, do tin lời ông Lý uống máu chó đen, nên bị ông ta dùng thuật pháp mượn hồn chó để tạo ảo giác, khiến chúng tôi tự mò ra ngoài.

Tôi uống ít, cho nên không ảnh hưởng nặng như Hoàng Thần Dương, nó uống nguyên một bát đầy, theo như nó kể lại thì lúc tỉnh đã thấy mình nằm trong nhà ông Lý.

Những chuyện ma quái xảy ra ngày một nghiêm trọng, cảnh sát gắt gao điều tra nhưng chẳng tìm được manh mối gì, điều này càng khiến ông Lý vững tâm.

Nhận thấy những người có tiền trong cư xá đã bỏ đi hết, ông Lý và đạo sĩ Dương nảy ra một ý nghĩ ác độc, bọn họ định dùng nhân mạng để kéo dài tuổi thọ.

Mà cái chết của cô Vương, chính là thí nghiệm của hai lão già khốn kiếp.

Qua thí nghiệm, họ rút ra một điều, chỉ với tính mạng một số ít người thì hiệu quả không cao, cho nên lại bàn nhau nghĩ ra một cách, đó là lập pháp trận ở chính giữa cư xá để hút dương thọ của toàn bộ mọi người.

Bằng cách này, không ai phải chết ngay, nhưng dần dần sức khoẻ của người dân cư xá sẽ đi xuống, từ từ kiệt quệ, tối đa từ ba đến năm năm sẽ bỏ mạng.

Mà tới lúc đó thì cả hai lão già cũng đã bỏ trốn thật xa.

Thật may mắn đó là Trình Khải và Ngô Miểu đi ngang qua nơi này, phát hiện âm mưu nham hiểm của hai lão già, bởi vậy mới cứu được tính mạng của toàn bộ người dân cư xá.

Con cẩu hài kia, chính là thi thể bọn Đại Tráng bị hai lão ghép lại, phong ấn linh hồn con chó vào.

Còn về phần tại sao hai lão vẫn muốn lấy mạng tôi và Hoàng Thần Dương, theo như ông Lý khai thì thứ nhất, muốn để câu chuyện ma quái chân thật đến cùng; thứ hai là vì họ muốn dùng linh hồn của chúng tôi để nuôi dưỡng linh khí cho con cẩu hài, biến nó thành một tà linh thực sự phục vụ mục đích của họ.

Chỉ là có một điều họ không ngờ tới, con cẩu hài vẫn có suy nghĩ của loài người, sau khi nhận thấy hai lão già làm điều ác, nó đã quay lưng lại vào đúng thời điểm quan trọng nhất, cứu tôi và Hoàng Thần Dương một mạng.

Nghe xong câu chuyện, tôi không khỏi ớn lạnh, mồ hôi đầm đìa, mà phần kết lại tạo cho bản thân một xúc động khó tả. Không nghĩ tới con quái vật mà chúng tôi sợ hãi lại là thiên sứ cứu mạng chính mình.

Mẹ tôi nước mắt ngắn nước mắt dài, chửi bới ông Lý và đạo sĩ Dương một trận, sau đó quay đầu tìm cẩu hài: "Tôi phải cám ơn đại ân nhân đã cứu tính mạng Trình Trình nhà tôi!"

Bấy giờ chúng tôi mới phát hiện, con cẩu hài đã biến mất. Ngô Miểu và Trình Khải nhướn mày vội đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy nó trong hoa viên cư xá.

Nhưng lúc tìm thấy thì con cẩu hài đã bất động hoàn toàn. Ngô Miểu cúi người cẩn thận kiểm tra một lúc lâu rồi từ từ mở miệng: "Nó tự đánh tan hồn phách của mình, thật không ngờ nó lại làm như vậy. Nếu tôi đoán không lầm, chắc nó lo lại bị kẻ xấu lợi dụng làm chuyện ác, hoặc là..."

"Hoặc là sao?" Trình Khải hỏi.

"Hoặc nó sợ hình dáng quái dị của bản thân sẽ khiến mọi người sợ hãi, nên lựa chọn tự mình kết thúc."

"Vậy nó sẽ ra sao?" Tôi hỏi.

"Hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất!"

Ngô Miểu dứt lời, tất cả chúng tôi đều trầm mặc. Con người thì vì dục vọng bản thân mà giết hại đồng loại, còn một con chó, vì lo lắng mình làm tổn thương con người, lại lựa chọn việc tự kết liễu.

Có đôi khi, con chó còn giống người hơn một số kẻ.

Ngô Miểu và Trình Khải giải ông Lý và đạo sĩ Dương đi.

Tôi quay về nhà, lúc ngang qua nhà cô Vương thì lại gặp mấy con chó con. Ngô Miểu thở dài chỉ vào bọn chúng: "Cháu biết mấy con chó đó là gì không?"

Tôi lắc đầu.

"Mấy con chó con này chính là do hồn phách của những đứa trẻ bị giết hại tạo thành."

Tôi chấn động, hoá ra là như thế. Chẳng trách con chó nhỏ kia cứ quanh quẩn trước cửa nhà cô Vương, bởi nó là linh hồn Đại Tráng, muốn về nhà mình.

Ngô Miểu và Trình Khải gom hết mấy con chó con mang đi, nói rằng để tìm cho chúng nó chỗ ở tốt.

Mấy thằng nhóc hành hạ một con chó, cuối cùng phải trả giá, chỉ có điều cái giá này quá đắt, quá mức thê thảm.

Từ đó về sau, đám chó hoang xuất hiện nhiều hơn ở khu cư xá, bởi bọn nó biết, người dân nơi đây sẽ không xua đuổi mà còn cho chúng ăn.

Bên cạnh đó, đám chó hoang này cũng biết điều một cách kỳ lạ, không bao giờ sủa bậy ban đêm, càng không bao giờ cắn người.

Trải qua toàn bộ chuyện này, người và chó bắt đầu chung sống hoà thuận. Xét trên một khía cạnh nào đó thì có lẽ, cũng là một chuyện tốt!

Toàn văn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang