Sau khi tiễn hai cảnh sát về, nỗi sợ hãi của tôi dâng lên đỉnh điểm. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, những chuyện quỷ dị còn chưa chấm dứt thì lại lòi ra thêm hai cảnh sát giả.
Điểm mấu chốt là, hai cảnh sát giả đó lại chẳng hề có hành động nào làm hại chúng tôi cả, mục đích của họ là gì?
Mẹ cũng chẳng hiểu chuyện là thế nào, thật khó để lý giải sự tình hôm nay.
Vẫn là bố mở miệng trước: "Gần đây những chuyện quỷ dị nhiều như thế, thêm chuyện này cũng chẳng lạ. Trình Trình, con cứ ngoan ngoãn mà ở yên trong nhà, hôm nay bố mẹ sẽ ngủ cùng con, để xem ai dám đến bắt cóc con."
Mẹ tôi gọi điện hỏi thăm tình hình Hoàng Thần Dương, chỉ nghe cô Trần vừa khóc vừa nói: "Vẫn chưa tìm thấy thằng bé đâu...hu hu...e là Dương Dương nhà tôi xảy ra chuyện thật rồi!"
Mẹ an ủi cô Trần mấy câu, sau một hồi đắn đo thì bà vẫn không nói chuyện của tôi ra. Dù sao thì mọi chuyện đã đủ rối rắm rồi, không cần thiết phải đưa thêm phiền phức cho người khác.
Hôm qua Hoàng Thần Dương mất tích một cách quá quái đản, bởi vậy bố mẹ cũng rất lo lắng sẽ đánh mất tôi. Cuối cùng, bố nghĩ ra một cách bất đắc dĩ, đó là trước khi đi ngủ thì dùng dây trói chân tay tôi vào giường.
Vừa trói bố vừa an ủi: "Trình Trình đừng sợ, bố làm vậy là muốn tốt cho con, cố gắng chịu đựng một chút. Chỉ cần qua được mấy ngày này thì mọi sự khó chịu cũng không uổng phí."
Tôi gật đầu, trong hoàn cảnh này thì thà khó chịu một chút còn hơn là chết.
Nằm trên giường, hai mắt thao láo chờ đến nửa đêm vẫn chưa có chuyện gì khác thường xảy ra, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, mí mắt díp lại mà ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, chợt nghe ai đó gọi tên mình, tôi mở mắt ra thì thấy trời đã sáng, bố mẹ đang gọi dậy đi học.
Tôi ngồi dậy, mông lung mà đeo cặp lên lưng, đi ra ngoài. Khó chịu thật đấy, lại phải đi học rồi.
Hôm nay trời còn có sương mù nữa, không gian tối mù mịt tạo ra một cảm giác áp lực cho mọi người.
Đi dọc con đường, chợt tôi phát hiện ra điều gì đó không đúng, sao hôm nay ít người đi lại như thế? Không, không phải là ít, mà căn bản là chẳng có ai!
Đến một chiếc xe cũng không có, tôi bất giác run cả người, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn nhiều. Không đúng, đây chắc chắn không phải sự thật, mình đang nằm mơ?
Véo mạnh một cái vào tay, ui da đau quá!
Quái lạ, không phải là đang nằm mơ, mình rõ ràng có cảm giác đau. Nhưng sao đường đi hôm nay tĩnh lặng đến thế? Tĩnh lặng tới mức quỷ dị.
Bỗng bên tai vang lên tiếng ai đó gọi tên mình, tôi mừng rỡ quay đầu, phía sau có mấy người đang vừa vẫy vừa gọi tôi. Sương mù bao phủ toàn thân nên không nhìn rõ họ là ai.
Nhưng khi nheo mắt nhìn kỹ, suýt chút nữa tôi sợ đến mất hồn mất vía. Mấy người kia lại là Lưu Đại Tráng, Hà Văn Viễn và Triệu Lạc???
Không phải bọn nó đã chết rồi ư?
Toàn thân tôi lại không tự chủ mà run lên, việc này là thế nào, tại sao mình lại nhìn thấy người chết? Chẳng lẽ....
Chẳng lẽ mình cũng đã chết?
Không thể tin vào mắt mình, tôi quay người bỏ chạy, chỉ nghe thấy bọn Lưu Đại Tráng vẫn gào gọi tên tôi phía sau, âm thanh càng ngày càng gần.
Nghiến răng tự bảo với bản thân đừng quay đầu, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại quay đầu liếc mắt một cái.
Chỉ tích tắc liếc mắt đó, toàn thân tôi như muốn nổ tung. Ba thằng nhóc đang chạy bằng bốn chân như loài chó về phía tôi, sau mông đứa nào cũng mọc ra một cái đuôi nghoe nguẩy.
Trời ơi! Xong rồi!
Tôi quay đầu chạy thục mạng, nhưng hai chân làm sao chạy nổi bốn chân, chỉ cảm giác bọn chúng đang ngày một gần. Thế rồi chẳng hiểu tại sao, tôi cũng có một ý nghĩ rằng muốn cúi xuống và chạy bằng bốn chân.
Tôi cố hết sức kìm chế sự xúc động nội tâm và tự nhủ lòng không cần sợ hãi, tất cả sẽ ổn thôi. Thế nhưng tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, có cảm giác như ai đó túm lấy gót chân mình, tôi ngã nhào ra đất.
Xong rồi! Xong rồi!
Tôi nằm rạp trên mặt đất, nhắm mắt lại chờ chết.
Ngay thời điểm mà tôi nghĩ rằng mình đã chấm dứt cuộc sống thì chợt bên tai có tiếng quát to: "Nghiệt súc, cút mau!"
Hé mắt nhìn, trước mặt tôi là một người.
Ông Lý!
Lần này được cứu rồi!
Tôi vùng dậy kêu lên: "Ông Lý, cứu cháu, cứu cháu với!"
Ông Lý mỉm cười xoa đầu tôi: "Đừng sợ, có ông ở đây, không ai làm cháu bị thương được đâu. Đi, ông đưa cháu về nhà!"
Vừa trông thấy ông Lý, bọn Lưu Đại Tráng liền khựng lại, co cụm một chỗ không dám xông lên. Thấy vậy tôi lập tức an tâm hơn nhiều, ông Lý kéo tôi đi về một hướng khác.
Cứ đi cứ đi, chợt tôi phát hiện phía trước có một cái bóng mờ ảo. Lại gần thêm chút nữa tôi mới nhìn rõ, đó chính là con quái vật mà mình đã gặp ở nhà cô Vương, cẩu hài!
Sợ hãi hét lên thất thanh, tôi kéo ông Lý: "Ông Lý, nhìn kìa!"
Sau một thoáng sửng sốt, ông Lý xoa đầu tôi: "Đừng sợ!"
Rồi ông quay sang con quái vật, quát: "Mau cút đi cho tao!"
Không ngờ con quái vật chẳng hề có ý định rút lui, mà nó còn tiến tới, lại gần chúng tôi. Con quái vật ngày càng gần, gương mặt gượng gạo nhếch một nụ cười, lộ ra răng nanh nhọn hoắt, quỷ dị đến mức không thể quỷ dị hơn.
Đáng sợ nữa chính là, sau mông con quái vật đó không có đuôi!
Tôi không khỏi run lên dữ dội, bởi tôi biết, vị trí cái đuôi đó là để dành cho mình. Đến ông Lý cũng thoáng sợ hãi, không tự chủ mà lùi về sau một bước.
Sau khi trấn định lại tinh thần, ông Lý trừng mắt nhìn thẳng vào con quái vật, miệng nhẩm đọc một câu khẩu quyết, sau đó một tay chắp trước ngực, một tay chỉ nó: "Cút ngay cho tao!"
Quái vật vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào.
Giờ tôi mới ý thức được, hình như con quái vật không nhắm vào tôi, mà đang chằm chằm nhắm vào ông Lý.
Thật đáng kinh ngạc, nó định giải quyết ông Lý trước sao?
Câu khẩu quyết vừa đọc không có tác dụng, ông Lý bắt đầu luống cuống, mở miệng nói, âm thanh trở nên run rẩy: "Cút ngay! Cút ngay cho tao! Đồ súc sinh!"
"Kẻ nên cút là ông mới đúng!"
Trong màn sương dần hiện ra hai cái bóng, một béo một gầy. Tôi nheo mắt nhìn, chính là hai cảnh sát giả đã lên nhà tìm mình sáng hôm qua.
Trông thấy hai người này, ông Lý lại càng hoảng sợ: "Các người là ai?"
Cảnh sát béo tên Trình Khải nói: "Bọn tôi là cảnh sát!"
Tôi giật giật tay áo ông Lý, nói nhỏ: "Ông Lý, họ là cảnh sát giả."
Vậy mà không ngờ người gầy kia vẫn nghe được, Ngô Miểu nói: "Cháu nói ai là cảnh sát giả?"
Tôi lấy hết can đảm, la lên: "Hai chú là giả! Chiều qua cảnh sát thật đã lên nhà tìm cháu, họ nói là hai chú căn bản không có tên trong danh sách."
Vừa nghe tôi nói vậy, Trình Khải và Ngô Miểu quay sang nhìn nhau.
"Tao đã nói là đừng đóng giả cảnh sát rồi mà mày không nghe, giờ thì hay rồi, bại lộ chưa?"
"Chẳng phải chính mày đưa ra chủ ý này à? Sao giờ lại đổ lên đầu tao? Có mà do mày diễn không giống ấy, nhìn mày xem, tai to mặt lớn bặm trợn, vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt. Có cảnh sát nào trông như mày không?"
Hai người lại quay ra cãi nhau ngay trước mặt tôi và ông Lý. Chuyện phát sinh làm tôi rối bời, ông Lý cũng mở to mắt nhìn, ngây người chẳng biết làm sao.
Không ngờ, trong nháy mắt cả hai người cùng xông lên đánh ông Lý. Nhất thời không chú ý, ông Lý bị họ xô ngã ra đất, tuy nhiên người thầy giáo già cũng không phải kẻ ăn chay, ông lập tức rút một thứ gì đó như cây gậy giắt ở thắt lưng, chiến đấu với hai cảnh sát giả.
Vụ việc xảy ra quá nhanh khiến tôi sững sờ trong giây lát, muốn xông lên giúp ông Lý những rõ ràng hai người đó không phải người bình thường, e rằng mình xông lên chẳng những không giúp gì được, mà còn làm chuyện rắc rối thêm.
Thế nhưng, cũng không đành lòng mặc kệ ông Lý mà rời đi.
Đúng lúc đang tiến thoái lưỡng nan thì chợt nghe trong màn sương dày đặc có tiếng hô: "Đồng Tang Trình, còn đứng đực ra đấy? Mau chạy đi!"
Người lao ra hoá ra lại là Hoàng Thần Dương.
Nhìn bộ dạng của nó vẫn bình thường, như vậy là nó chưa chết!
Hoàng Thần Dương xông lại gần, kéo lấy tay tôi, cả hai bỏ chạy, cùng lúc đó thì con quái vật sau lưng cũng bắt đầu có hành động.
Vừa chạy Hoàng Thần Dương vừa hét: "Đừng quay đầu, cứ chạy đi!"
Tôi sốt ruột hỏi: "Thế ông Lý phải làm sao?"
Hoàng Thần Dương chưa kịp trả lời thì phía sau có tiếng quát: "Đừng để bọn nó chạy!"
Giọng quát to đến nỗi tôi không thể nhận ra đó là ai. Cắm đầu chạy chẳng biết bao lâu, tôi với Hoàng Thần Dương đột nhiên va vào một bức tường. Cú đập mạnh tới mức đầu óc tôi choáng váng.
Quay sang nhìn Hoàng Thần Dương, nó đang ngồi bệt dưới đất hai tay ôm đầu, xem ra chẳng khá hơn gì mình.
"Mẹ kiếp đang tự nhiên sao lại có bức tường ở đây?" Hoàng Thần Dương lớn tiếng càu nhàu.
Tôi không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai nó.
"Đập tao xong chưa? Trời ạ, cái này...cái này...!!"
Tôi không bất ngờ trước phản ứng của Hoàng Thần Dương, bởi vừa rồi mình cũng kinh ngạc như nó.
Trước mặt chúng tôi chẳng có bức tường nào cả, thậm chí một cọng cỏ cũng không có.
"Chuyện này...chuyện này...là sao?"
Hoàng Thần Dương đứng dậy, cẩn thận bước tới trước một bước, nhưng lại bị thứ gì đó cản lại. Tôi đưa tay sờ soạng, quả nhiên có một bức tường vô hình chắn trước mặt, cản trở đường đi của chúng tôi.
Đúng lúc đang đau đầu suy nghĩ xem phải làm gì thì sau lưng bỗng có tiếng động. Tôi quay đầu nhìn, là con quái vật kia!
Vừa rồi quá bận với việc bỏ chạy mà quên mất, phía sau vẫn còn con quái vật đuổi theo. Nó nhoẻn miệng cười, nhe răng, từng bước tiến về phía tôi.
Xong, lần này thì xong thật rồi!
Trước có truy binh, sau có tường cản, vô phương cứu chữa.
Chính lúc tôi cho rằng cả hai đã xong đời thì bỗng nhiên phía sau lại có giọng nói ai đó cất lên: "May mà đến kịp!"
Tôi quay đầu nhìn, chính là đạo sĩ Dương, người bạn mà ông Lý mời đến. Lần này có hy vọng rồi!
Mừng rỡ quay sang vỗ vỗ Hoàng Thần Dương, nhưng quái lạ là nó chẳng hề có chút vui vẻ khi được cứu nào, ngược lại còn run rẩy, toàn thân co rúm lại sợ hãi.
Tôi mở to mắt hỏi: "Hoàng Thần Dương, mày làm sao thế?"
Hoàng Thần Dương run cầm cập, há miệng không nói nên lời, chỉ tay vào đạo sĩ Dương: "Ông ấy...ông ấy..."
"Ta làm sao? Đừng sợ, ngoan ngoãn đi theo ta, ta dẫn hai cháu về nhà." Giọng của đạo sĩ Dương lại lần nữa cất lên.
Tôi cau mày nhìn, ông ấy có gì quái lạ ư? Đang suy nghĩ thì lại nghe Hoàng Thần Dương hét lên: "Ông ấy mới là kẻ cầm đầu!"
Cái gì?
Đạo sĩ Dương không phải là đến cứu chúng tôi sao?
Hoàng Thần Dương thở hồng hộc la lên: "Tất cả chuyện này đều là do ông ta và ông Lý làm. Đồng Tang Trình, chạy mau!"
Cái gì? Tôi hoàn toàn bị bối rối trước tình cảnh này. Còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe giọng nói của đạo sĩ Dương: "Chạy? Ha ha ha, trong mê trận của tao, chúng mày chạy đi đâu?"
Hoàng Thần Dương chẳng nói chẳng rằng kéo tôi bỏ chạy. Nhưng bất kể hai chúng tôi có chạy về phía nào, đạo sĩ Dương cũng đều xuất hiện trước mặt một cách khó hiểu.
Chạy mãi chạy mãi cho đến khi cả hai thở hồng hộc, ngồi bệt xuống đất, chẳng còn chút sức lực nào.
"Chạy, chạy tiếp đi! Thiếu niên tuổi này thể lực tốt, nghị lực cũng cao. Bọn mày có biết câu cá không? Khi cá cắn câu, trước tiên mày phải để cho nó chạy, mặc cho nó liều mạng giãy dụa, cho đến khi nào kiệt sức. Đó mới chính là cái thú vị của việc đi câu, giờ cũng coi như tới lúc rồi, để tao xem chúng mày còn cách gì nữa không?"
Đạo sĩ Dương nở một nụ cười tà ác, từ từ tiến lại gần chúng tôi. Tôi nhắm hai mắt lại, lần này thì thật sự chờ chết rồi.