Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh sát đến là vì chuyện cô Vương, có hai người một gầy một béo.

Cảnh sát gầy lên tiếng trước: "Chào chị, tôi là Ngô Miểu, cảnh sát phụ trách vụ án mạng ở cư xá mình. Còn đây là đồng nghiệp của tôi, Trình Khải, thẻ cảnh sát của chúng tôi đây."

Mẹ tôi liếc nhìn rồi vội mời cả hai vào nhà. Cảnh sát Ngô ngồi xuống ghế, nói: "Lần này chúng tôi đến đây là để hỏi về tình hình vụ án xảy ra đêm hôm qua. Chị không cần lo lắng đâu, chúng tôi chỉ hỏi mấy câu rồi đi ngay."

Mẹ rót hai cốc nước đặt xuống bàn, tôi thì vẫn còn đang sợ hãi, không dám mở miệng.

Cảnh sát Trình nói: "Cháu bé đừng sợ, bọn chú biết chuyện này không liên quan gì đến cháu. Chỉ cần cháu cung cấp cho bọn chú biết hôm qua mình đã trông thấy gì thôi. Yên tâm đi, bọn chú là cảnh sát, nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho cháu."

Tôi không sợ cảnh sát, nhưng thực sự là không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Dưới sự kiên trì thuyết phục của hai cảnh sát, tôi mới run run, kể lại toàn bộ những gì phát sinh tối qua cho họ nghe.

Cảnh sát Trình nheo mắt nghe tôi nói, xong xuôi mới quay sang hỏi: "Ngô Miểu, theo anh thì chuyện là thế nào?"

Cảnh sát Ngô lắc đầu nói: "Hiện giờ thì chưa có manh mối nào cả. Tuy nhiên có một chi tiết kỳ lạ, theo cháu nói thì cháu ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, trên cánh cửa cũng dính đầy máu. Nhưng sáng nay bọn chú khám nghiệm hiện trường thì nạn nhân không có dấu hiệu xuất huyết quá nhiều, sàn nhà cũng khá ít vết máu, đặc biệt là khung cửa thì vô cùng sạch sẽ."

Nhấp một ngụm nước, cảnh sát Ngô nói tiếp: "Hơn nữa, theo khám nghiệm sơ bộ tử thi, nạn nhân là bị chó cắn chết. Chết kiểu này không thể chảy quá nhiều máu được, càng không thể dính máu lên khung cửa."

Cảnh sát Trình nheo mắt: "Vậy thì rất có thể, máu đó không phải của nạn nhân, đồng thời hiện trường đã bị người ta dọn dẹp."

Cảnh sát Ngô suy tư một lát, nói: "Hoàn toàn chính xác, chỉ có một khả năng này. Nhưng nếu vậy thì lại nảy sinh một vấn đề, đó là không phát hiện bất cứ dấu vết của ai đi vào hiện trường. Nếu theo lời cháu kể, máu tươi đầy đất, tối thiểu nhất cũng phải có dấu chân, không thể rửa sạch."

Cảnh sát Trình gật đầu: "Đúng vậy, đây là một điểm đáng ngờ."

Cảnh sát Ngô đang định tiếp tục hỏi thì chợt như cảm giác được gì đó, nhếch mũi lên hít hít, cau mày nói: "Anh bạn nhỏ, nhà cháu giết gà đấy à?"

Tôi lắc đầu: "Không, ai lại đi giết gà trong nhà ạ."

Mẹ đi tới nói: "Có chuyện gì vậy cảnh sát Ngô?"

Cảnh sát Ngô đứng dậy đi về phía phòng ngủ của tôi, dừng lại ở cửa, hỏi: "Thật ngại quá, tôi có thể vào trong kiểm tra một chút chứ?"

Mẹ gật đầu đồng ý.

Chúng tôi cũng đi theo cảnh sát Ngô vào phòng, chỉ thấy ông ấy đứng sững trước bát máu chó đen, hai hàng lông mày nhíu chặt, bê lên ngửi rồi nói: "Nhà chị để máu chó đen trong nhà làm gì vậy?"

Mẹ tôi vội đáp: "Trừ tà, gần đây xảy ra nhiều chuyện quỷ dị như thế, tôi cho Trình Trình uống chút máu chó đen để đề phòng bất trắc."

Không ngờ cảnh sát Ngô đột ngột quay phắt đầu lại: "Ai dạy chị?"

Mẹ tôi giật mình, hoảng hốt nói: "Cái này...là ông Lý dạy chúng tôi, bảo chúng tôi cứ dùng thử xem, nói không chừng sẽ có ích."

Sắc mặt cảnh sát Ngô vô cùng khó coi, mắng: "Đúng là một tay gà mờ, không biết lại nói là mình biết. Đúng là máu chó đen có tác dụng trừ tà, nhưng là đối với thứ khác, chứ riêng đối với chó thì nó vô dụng. Còn hơn thế nữa, máu chó đen sẽ kích thích tà tính của ma chó dẫn đến tai hoạ càng lớn hơn. Trình Trình, cháu đã uống chưa?"

Tôi nghe mà rùng cả mình, vội lắc đầu: "Dạ chưa, cháu cứ nhấp vào đến miệng là lại nôn ra."

Bấy giờ nét mặt cảnh sát Ngô mới giãn ra đôi chút, ông ấy nhìn chằm chằm bát máu chó rồi đột nhiên đưa nó lên trước mặt tôi: "Cháu ngửi kỹ lại xem, có phải mùi máu tôi qua cháu thấy chính là mùi này không?"

Nghe ông ấy nói vậy, chợt tôi thấy đúng là có chút quen quen, đưa mũi ngửi thử thì quả thật không sai. Mùi máu tối qua mình ngửi thấy ở nhà cô Vương chính là máu chó cđen.

Cảnh sát Ngô gật đầu mỉm cười: "Như vậy thì đã có câu trả lời, nạn nhân bên ngoài tỏ ra không tin những thứ này, nhưng thực tế thì vẫn sợ, nên đã đổ một số lượng lớn máu chó đen ngay cửa nhà. Số máu đó đã kích thích những 'tai hoạ' kia, cắn chết nạn nhân. Sở dĩ sáng nay không có vết máu ở hiện trường là do đã bị chúng liếm sạch rồi."

Mẹ tôi ôm ngực sợ hãi: "Thật may, thật may là Trình Trình không uống, suýt thì xảy ra chuyện rồi."

Tôi cũng thở phào một hơi.

Bỗng cảnh sát Trình nói: "Có phải trước cửa nhà của những đứa trẻ bị mất tích trong cư xá đều bị vứt một phần xác chó?"

Mẹ gật đầu: "Đúng vậy, rất là đáng sợ."

Cảnh sát Trình nheo mắt, ngẫm nghĩ rồi nói: "Một cái đầu chó, hai nửa thân chó, bốn chân, ghép lại đúng thành một con chó hoàn chỉnh. Chỉ có điều hình như vẫn thiếu thứ gì đó..."

"Đuôi chó!" Hai mắt cảnh sát Ngô sáng lên.

Cảnh sát Trình vỗ mạnh hai tay: "Đúng vậy, còn thiếu cái đuôi chó. Như thế thì sẽ có nạn nhân thứ năm bị hại."

Tôi và mẹ quay sang nhìn nhau.

Kẻ hành hạ con chó là bốn thằng nhóc, vậy người thứ năm là ai chứ?

Cảnh sát Ngô hỏi tôi: "Cháu có biết chuyện các nạn nhân hành hạ con chó không?"

Tôi e dè gật đầu.

Cảnh sát Ngô hỏi tiếp: "Ngoại trừ những nạn nhân đó ra, còn ai có mặt ở hiện trường?"

"Hả, cảnh sát Ngô, lúc đó cháu có mặt ở hiện trường."

"Cháu?" Phản ứng của cảnh sát Ngô nằm ngoài dự đoán của tôi. Nghe tôi kể lại sự vụ ngày hôm đó, sắc mặt ông ấy càng ngày càng khó coi.

"Trình Trình, những lời chú nói sau đây cháu đừng sợ. Dựa theo tình hình hiện tại, rất có thể người thứ năm bị hại sẽ là cháu, nhưng cháu yên tâm, nhất định bọn chú sẽ bảo vệ, tuyệt đối không để cháu gặp bất trắc. Có bất cứ chuyện gì xảy ra, cháu hãy liên lạc với bọn chú ngay, được không nào?"

Vừa nói, cảnh sát Ngô vừa đưa cho tôi một số điện thoại.

Nghe ông ấy nói mà toàn thân tôi bất giác run rẩy, vốn chỉ nghĩ mình là người ngoài cuộc, không ngờ lại bị liên lụy vào. Cứ nghĩ đến tử trạng thê thảm của bọn Đại Tráng, tôi quả thực không dám tưởng tượng số phận mình sẽ ra sao, toàn thân càng ngày càng run bần bật.

Mẹ tôi sốt ruột: "Trình Trình nhà tôi bị mấy đứa bắt nạt, căn bản không có tham gia hành hạ con chó, tại sao nó lại tìm đến thằng bé chứ?"

Cảnh sát Ngô lắc đầu: "Làm sao mà giải thích nổi mấy chuyện này, bản thân tôi cũng thấy khó hiểu. Tôi và đồng nghiệp sẽ quay về nghiên cứu thêm, trong những ngày này nhà chị phải trông chừng thằng bé. Ngàn vạn lần đừng có để nó làm gì một mình, có vấn đề gì thì gọi điện ngay cho chúng tôi."

Mẹ vừa run vừa gật đầu.

Cảnh sát vừa đi khỏi, mẹ ôm chầm lấy tôi mà khóc oà lên, cả hai mẹ con đều hiểu, đã bị thứ không sạch sẽ nhắm đến, có chạy cũng không thoát.

Hoàng Thần Dương chính là ví dụ minh chứng cho điều này.

Hiện tại cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào hai cảnh sát vừa rời đi. Đương nhiên, còn có cả vị đạo sĩ Dương mà ông Lý mời tới nữa.

Sau khi cảnh sát rời khỏi cư xá, đạo sĩ Dương bắt đầu làm phép ở giữa sân. Do nhà tôi cách sân khá xa nên không quan sát được quá trình làm phép, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hô lớn, không khí đầy mùi nhang cháy.

Những người nhìn thấy buổi lễ thì nói rằng, quả thật đạo sĩ Dương có bản lĩnh, tư thế cầm kiếm của ông giống như đã có kinh nghiệm lâu năm, việc xảy ra ở cư xá có hi vọng hoá giải.

Đạo sĩ Dương làm phép suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi ông Lý nhắn một câu trong group cư xá: "Đã xong, mọi người có thể ra khỏi nhà." Bấy giờ cư xá mới dần ồn ào.

Vì lo lắng cho tôi nên cả bố và mẹ đều nghỉ làm ở nhà trông coi.

Đang ngồi một chỗ đến phát chán thì bỗng có tiếng gõ cửa. Tôi ra mở cửa, bên ngoài là hai cảnh sát, chỉ có điều họ không phải hai cảnh sát lúc sáng.

Họ vào nhà, nói là muốn hỏi về tình hình đem qua. Mẹ tôi ngạc nhiên nói: "Chẳng phải sáng nay đã nói hết với phía các anh, sao giờ còn đến hỏi nữa?"

Hai cảnh sát nhìn nhau ngờ vực: "Cả sáng nay chúng tôi khám nghiệm hiện trường, mãi bây giờ mới được biết Trình Trình có mặt tại đó đêm qua, làm gì có ai đến hỏi vào sáng nay đâu?"

Họ hỏi danh tính của hai cảnh sát sáng nay, mẹ tôi nói lại. Một người lấy điện thoại ra tra xét, một lúc lâu sau thì nói với chúng tôi: "Trong danh sách cảnh sát ở đây, vốn không có ai tên là Ngô Miểu và Trình Khải cả."

Cái gì? Chẳng lẽ hai người ban sáng là cảnh sát giả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK