Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Lý vừa nói ra câu đó, ai cũng ngẩn cả người.

Cô Vương là người đầu tiên lên tiếng: "Cái gì mà tà ác hả lão Lý kia, lão đừng có mà giả thần giả quỷ ở đây, tôi còn đang nghi ngờ không biết có phải Đại Tráng nhà tôi bị ông nguyền rủa chết không đấy!"

Ông Lý lắc đầu không nói gì thêm, quay người định đi, cô Trần liền vội kéo ông lại: "Ông Lý, ông nói vậy là có ý gì, liệu Dương Dương nhà cháu có gặp nguy hiểm không?"

Ông Lý thở dài: "Đâu chỉ có mình Dương Dương thôi, tình hình hiện giờ đã mất kiểm soát, toàn bộ người dân cư xá đều có thể gặp nguy hiểm."

"Trời, ông Lý, ông mau nghĩ cách gì đi. Cao nhân mà ông nói bao giờ mới tới?" Cô Trần đã gấp đến mức nước mắt sắp rơi.

Im lặng giây lát, ông Lý nói: "Bạn tôi không ở thành phố, nhất thời chưa thể đến ngay được. Máu chó đen có thể xua đuổi tà ma, cố gắng kiếm một ít máu chó đen mà uống."

Cô Trần thoáng kinh ngạc: "Hả...cái này...dùng được thật không?"

Ông Lý cắn răng: "Hiện giờ chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống mà thôi."

Nói xong, ông rời đi bỏ lại tất cả chúng tôi đứng thẫn thờ.

Đêm đó, chuyện quỷ dị lại tiếp tục, trước cửa nhà Triệu Lạc cũng xuất hiện một cái xác nửa con chó. Cho đến sáng hôm sau thì xác thằng nhóc Triệu Lạc được tìm thấy ở công trường bỏ hoang ngay bên cạnh cư xá.

Tử trạng của nó khá giống với Văn Viễn, nửa thân dưới bị mất, thay vào là nửa thân con chó, chỉ khác ở chỗ, lần này là thân chó thấm đầy máu, toàn bộ bị bỏng vì tàn thuốc, rất thê thảm.

Mọi người đều thấy nhưng không còn bàn tán như những lần đầu nữa. Cả khu, nhà nào dọn đi được cũng đã dọn đi hết rồi, những nhà ở lại đều đóng chặt cửa cả ngày không dám ra ngoài.

Mẹ lo lắng lắm, cứ thúc giục bố mau tìm một căn nhà mới để chuyển đi. Nhưng những khu cư xá quanh đây đều đã kín người, nhất thời cũng chẳng tìm được nhà nào cho thuê.

Chẳng còn cách nào khác, mẹ đi kiếm được ở đâu một bát máu chó đen và bắt tôi uống. Nhìn bát máu chó, trong lòng tôi cứ có cảm giác gì đó rất lạ, không dám uống.

Giả vờ đồng ý với mẹ, tôi lén cầm bát máu chó vào toilet đổ sạch.

Mấy ngày tiếp theo, không có chuyện quỷ dị nào xảy ra ở cư xá nữa, ngoài việc từ đâu xuất hiện thêm mấy con chó con, giống hệt con đã đái bậy ở nhà cô Vương.

Cũng may, cho đến giờ Hoàng Thần Dương vẫn an toàn ở trong nhà.

Do những sự việc quái đản xảy ra liên tiếp gần đây, trẻ con trong cư xá không dám đi học, chỉ sợ ra ngoài sẽ bị mất tích. Bố mẹ cũng đã làm đơn xin nghỉ cho tôi.

Cứ quanh quẩn trong nhà cả ngày thật nhàm chán, chẳng hiểu sao trong đầu tôi lại xuất hiện cảm giác thôi thúc xuống dưới lầu chơi. Tối đó mẹ nấu cơm mà hết muối, bố thì đang đi tiếp khách chưa về, tôi liền xung phong xuống siêu thị mua cho mẹ.

Mẹ đắn đo một lúc, nhưng thấy mấy hôm nay không có chuyện gì xảy ra nên cũng gật đầu đồng ý, dặn tôi đi nhanh về nhanh.

Mùa đông trời tối sớm, bên ngoài đã đen như mực, chỉ có vài cột đèn đường le lói. Tôi vừa huýt sáo vừa đi về phía siêu thị, trong đầu dự định sẽ mua mấy gói que cay và bim bim, đã lâu rồi không ăn, thật là thèm.

Vừa đi qua khoảng trống giữa hai toà nhà, tôi chợt thấy một bóng đen vụt qua bụi cỏ. Bóng đen nhỏ thôi, tương đương với một con mèo, nghĩ rằng chỉ là mèo hoang đi lang thang nên tôi không để ý lắm.

Không ngờ vừa đi đến bụi cỏ, tôi nghe thấy tiếng ư ử từ bên trong phát ra. Không kìm được tò mò, tôi hít sâu một hơi, đi qua đó xem thử là cái gì.

Còn chưa đến gần, đột ngột mấy con chó con túa ra khỏi bụi cỏ, bỏ chạy tứ phía. Sự việc quá bất ngờ khiến tôi giật mình hoảng sợ, suýt chút nữa ngã bệt mông xuống đất.

Đám chó con rất nhanh đã biến mất trong bóng tối, tôi vỗ ngực tự cười giễu mình, đã lớn thế này rồi còn sợ mấy con chó.

Thở phào một hơi, đang định đi tiếp thì chợt tôi phát hiện vẫn còn thứ gì đó trong bụi cỏ. Nó chính là cái bóng đen mà mình vừa bắt gặp.

Giờ mới có cơ hội nhìn rõ, nó to hơn mèo một chút, hình dáng và tư thế rõ ràng là của một con chó. Lạ nhỉ, mấy hôm nay ngoại trừ vài con chó con, trong cư xá nào thấy con chó hoang nào to như thế này đâu? Con duy nhất to cỡ này chẳng phải đã bị bọn Đại Tráng hành hạ chết rồi à?

Chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy con chó hoang, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại muốn đi theo nó. Mà càng nhìn càng thấy quái lạ, hình dáng con chó này kỳ lạ lắm, cứ cho người nhìn một cảm giác không được tự nhiên.

Đầu của nó và cơ thể không cân đối với nhau, đầu khá nhỏ, con phần mông lại khá to so với thân. Nếu nó không đi bằng bốn chân như chó, thật tôi không biết nó là loài gì.

Bóng đen từ từ chậm rãi đi phía trước, tôi cẩn thận, dè dặt đi theo sau.

Đến dưới một cột đèn đường thì con chó bỗng nhiên dừng lại, có vẻ như đang đợi tôi. Mà đúng lúc này tôi đã phát hiện điều quái đản của nó là gì.

Toàn thân con chó không hề có một cọng lông!

Không chỉ như thế, da của nó rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn rõ được lỗ chân lông. Làn da đo không hề giống da chó một chút nào, mà nó giống...

Da người!

Nhờ ánh đèn đường mờ ảo, cuối cùng tôi cũng ý thức được điểm quỷ dị của con chó này. Thân hình nó căn bản nào phải chó, mà trông giống như một con người không có cổ.

Chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi thấy một sinh vật đáng sợ như thế. Hoặc cũng có thể nói, nó căn bản không phải sinh vật sống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK