Hai đứa trẻ liên tiếp mất tích, lại cùng là trẻ em khu cư xá, toàn bộ những phụ huynh có con nhỏ trong khu đều hoang mang, sợ chuyện không hay sẽ xảy đến với con mình.
Cũng trong đêm đó, chuyện quỷ dị lại lần nữa xảy ra.
Cửa nhà Văn Viễn xuất hiện một nửa thân chó, đó là phần thân đã bị chặt tứ chi. Tuy đã chẳng còn là hình dạng ban đầu, nhưng hai ngày liên tiếp xảy ra chuyện này, ai cũng đoán được nó có liên quan đến cái đầu chó hôm qua.
Cô Trương, mẹ của Văn Viễn cũng đã gọi cảnh sát đến khu nhà để thu thập tư liệu giám sát.
Nhà cô Vương hôm qua ở tầng 1, trùng hợp là lại nằm đúng góc khuất của camera. Nhưng nhà cô Trương ở tầng 15, bất kể là đi thang máy hay leo thang bộ, đều không thoát khỏi sự giám sát của camera được.
Hôm nay tình cờ lại là cuối tuần, rảnh rỗi nên tôi cũng đi theo đám đông xem náo nhiệt.
Lúc cô Trương đi ra khỏi phòng an ninh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn như vừa trông thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.
Khoa trương nhất chính là nhân viên quản lý phòng an ninh, toàn thân ông ta run rẩy, chất lỏng chảy tí tách từ ống quần, nói năng lộn xộn, đang trình bày gì đó với những người xung quanh.
Tôi rất muốn biết rằng họ đã xem thấy những gì, nhưng phía cảnh sát lại yêu cầu xoá bỏ đoạn video, trước khi đi còn dặn đi dặn lại rằng không được cho ai biết.
Bố tôi cũng rất tò mò về việc này, cảnh sát vừa đi khỏi, ông cùng mấy hàng xóm liền vây lấy người quản lý an ninh. Sau khi hút liền một lúc ba điếu thuốc, quản lý mới run run mở miệng:
"Con chó, là con chó! Là một con chó mang phần thân đặt ở đó. Quá đáng sợ, quá đáng sợ!"
Bố tôi bĩu môi: "Thì cũng chỉ là chuyện hơi lạ thôi, làm gì đến mức anh đái cả ra quần thế?"
Quản lý đột nhiên quay ngoắt đầu nhìn khiến bố tôi giật mình.
"Anh thì biết gì. Con chó còn quay lên nhìn thẳng vào camera, ánh mắt đó không phải của loài chó. Tôi không bịa đâu, nếu chuyển nhà được thì tranh thủ chuyển đi đi, tiểu khu này không ở được nữa rồi!"
Nói xong, người quản lý mất hồn mất vía mà bỏ đi mất.
Dù hơi thoáng kinh ngạc, nhưng bố tôi cũng không quá coi trọng chuyện này. Ngược lại tôi thì khác, đâu đó trong thâm tâm, tôi cảm giác rằng việc này không hề đơn giản.
Xế chiều hôm đó, khu cư xá yên tĩnh một lần nữa bị khuấy động. Đã tìm thấy xác của Đại Tráng, nghe nói là ở ngay con kênh nước thải phía sau khu nhà. Lúc được phát hiện, xác Đại Tráng trần như nhộng, tứ chi uốn éo một cách bất thường, toàn thân đã bị đốt cháy đen, chỉ phân biệt được là nó qua chiếc vòng đeo ở cổ tay.
Điều đáng sợ là phần đầu của Đại Tráng không có, thay vào là một cái đầu chó, được gắn với cổ bằng cách khâu lại. Cô Vương bất tỉnh tại chỗ, cái xác cũng nhanh chóng được mang đi.
Toàn bộ cư xá như nổ tung, ai cũng mồm năm miệng mười mà bàn tán xôn xao, vài nhà có tiền còn gọi ngay cho công ty chuyển nhà, dọn toàn bộ đồ đạc đi luôn.
Bố mẹ và tôi cũng xuống tầng 1 nghe mọi người bàn tán, mẹ có ý định chuyển nhà, nhưng nhất thời chưa tìm được căn nào phù hợp. Tất cả đang nói chuyện thì chợt ông Lý đi ra, thở dài nói: "Ai da, cuối cùng chuyện gì đến cũng đã đến. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
Một bác quay sang nói với ông Lý: "Ông Lý, không nên nói lung tung những lời như vậy. Con của chị Vương mất rồi, con của chị Trương còn chưa tìm thấy đâu."
Ông Lý lắc đầu: "Nghiệp chướng đã kết, lành ít dữ nhiều!"
Đám đông vừa mới lắng xuống lại bắt đầu ầm ĩ lên.
"Ông già này sao cứ hay nói gở thế?"
"Đúng vậy, người ta còn chưa tìm được con, lại ở đây gở mồm, nghe mà bực mình."
"Bình thường ông Lý điềm đạm lắm, sao mấy nay lại lạ thế nhỉ?"
"Giờ là thế kỷ 21 rồi, còn tỏ ra thần thần quỷ quỷ, lừa gạt ai chứ?"
Bố tôi mấp máy môi, nhưng cuối cùng ông không nói gì. Hiện tại, hai thằng nhóc mất tích đều là người đã tham gia hành hạ con chó. Cái chết của Đại Tráng quỷ dị như vậy, kết hợp với lời kể của quản lý an ninh sáng nay, nếu nói rằng chuyện này không kỳ quặc, đánh chết tôi cũng không tin.
Nghĩ tới đó, chợt tôi bắt đầu thấy không ổn, tổng cộng có bốn thằng nhóc tham gia hành hạ con chó, hiện giờ một đứa chết, một đứa mất tích. Vậy hai đứa còn lại chẳng phải cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?
Tôi liền trình bày suy nghĩ của mình cho mẹ nghe, tuy không tin lắm, nhưng vì an toàn, mẹ vẫn gọi điện cho phụ huynh của Hoàng Thần Dương và Triệu Lạc, nhắc họ chú ý an toàn.
Thế nhưng sáng ngày thứ hai, Triệu Lạc vẫn mất tích, nó mất tích ngay ở nhà mình. Mẹ của Triệu Lạc gấp đến toát mồ hôi, nhưng sau khi kiểm tra camera trong phòng an ninh, bà như chết lặng.
Camera ngay đối diện cửa nhà cô ấy, cả ngày Triệu Lạc không hề ra khỏi cửa, điều này đồng nghĩa, thằng nhóc bị mất tích ngay trong chính phòng ngủ của mình.