Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã có ba đứa trẻ mất tích, một trong ba đứa còn tử vong theo cái cách không tưởng. Trong cư xá bắt đầu nổi lên vô số lời đồn, có người nói là xuất hiện kẻ buôn bán trẻ em, do Đại Tráng chống cự nên bị giết.

Cũng có người nói là bị bọn buôn bán nội tạng giết.

Thậm chí có người đoán rằng có tên giết người hàng loạt nào đó gây ra, chuyên giết phụ nữ và trẻ em.

Nhưng tất cả đều chỉ là đoán mò, chẳng hề có bất cứ cơ sở nào.

Cảnh sát cũng điều tra gắt gao cư xá mấy ngày liền, nhưng chẳng tìm được manh mối.

Trong lúc nhất thời, ai cũng hoảng loạn, chỉ sợ chuyện không hay sẽ xảy đến với gia đình mình.

Trưa hôm đó, đang ăn cơm thì bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập. Mẹ tôi ra mở cửa, bên ngoài là mẹ của Hoàng Thần Dương và cả nó.

Mẹ mời họ vào nhà, cô Trần, mẹ của Hoàng Thần Dương lo lắng hỏi: "Mẹ Trình Trình này, hôm trước chị gọi điện bảo tôi chú ý Dương Duơng. Nói thật đi, có phải chị biết gì đó không?"

Mẹ liếc nhìn tôi, tôi trông thấy Hoàng Thần Dương đang núp sau cô Trần. Lần trước đi theo Đại Tráng, nó vênh váo lắm, giờ thì trông như cọng rau héo, cúi đầu không nói tiếng nào.

Tôi quay sang cô Trần, nói: "Cô Trần, việc này cô tự hỏi chính Hoàng Thần Dương thì hơn."

Cô Trần nghi hoặc, cau mày nhìn Hoàng Thần Dương: "Dương Dương, con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc thì bọn con đã chọc phải thứ tai hoạ gì?"

Mặt Hoàng Thần Dương đỏ gay, cắn chặt môi không nói, nó chỉ ra sức lắc đầu. Cô Trần gấp đến nỗi nước mắt rưng rưng: "Dương Dương, con nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Con muốn mẹ lo lắng đến chết à?"

Hô hấp của Hoàng Thần Dương ngày càng dồn dập, liên tục lùi về phía sau, hai mắt mở to, vừa lắc đầu vừa nói: "Con không làm gì cả, không liên quan đến con. Tất cả đều do bọn Lưu Đại Tráng làm. Thật sự không liên quan gì đến con mà!"

Cô Trần vội ôm chặt lấy con mình, mẹ tôi đỡ hai mẹ con nó vào sofa ngồi, tôi thì mở tủ lạnh lấy lon coca đưa tới.

Sau khi uống hết lon nước ngọt, tâm trạng Hoàng Thần Dương mới có chút ổn định trở lại, nó bắt đầu kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe.

Hoá ra hôm đó bốn đứa nó trốn học ra quán nét chơi game, do thua nhiều nên tâm trạng Lưu Đại Tráng rất không tốt. Về đến cổng tiểu khu, đúng lúc bắt gặp con chó hoang đang nằm gặm khúc xương khô. Đang bực bội không biết xả đi đâu, Lưu Đại Tráng co chân đá mạnh một cái, con chó văng ra xa mấy mét.

Có lẽ bị tiếng kêu đau đớn của con chó kích thích, khoé miệng Lưu Đại Tráng khẽ nhếch lên, quay sang nói với ba đứa còn lại: "Hôm nay mấy anh em ta chơi trò gì kích thích chút đi."

Tiếp đó, mặc kệ mấy đứa kia có ý kiến gì hay không, Đại Tráng lôi xềnh xệch con chó vào một góc vắng. Nó dùng bật lửa hơ, lấy tàn thuốc dí vào con chó, thậm chí còn chích dây điện.

Lúc đầu con chó nhỏ kêu la thảm thiết, định bỏ chạy, nhưng bị Đại Tráng đánh gãy chân, phải nằm bẹp mà chịu hành hạ. Cho đến cuối cùng, nó chỉ còn phát ra được những tiếng ư ử yếu ớt.

Hoàng Thần Dương nói rằng, tiếng kêu đó của con chó nghe giống như tiếng trẻ con khóc vậy.

Chơi đến cao trào, Lưu Đại Tráng rút ra một con dao nhỏ, cứ thế lột da con chó. Sau đó thì tôi đi ngang qua, và mọi chuyện diễn ra.

Chỉ nghe qua lời kể của Hoàng Thần Dương thôi mà toàn thân tôi ớn lạnh, nổi da gà. Thật không thể tưởng tượng nổi làm sao mấy thằng nhóc lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

Hoàng Thần Dương vừa khóc vừa nức nở: "Con thề là con không tham gia với bọn nó. Con chỉ đứng ngoài xem thôi, con nào có gan làm việc đó, nhìn thôi con cũng sợ chết khiếp rồi."

Nghe xong câu chuyện, sắc mặt của mẹ tôi và cô Trần đều vô cùng khó coi. Trầm mặc một hồi, cô Trần mới thở dài: "Sao thằng bé Lưu Đại Tráng lại có thể tàn nhẫn như vậy. Không phải tôi có ý gì, nhưng việc này thật sự quá ác tâm."

Mẹ của tôi cũng tán thành: "Ai nghe mà cũng thấy giật mình, đúng là quả báo mà."

Nghe vậy, cô Trần lắc đầu ngao ngán: "Lưu Đại Tráng, Hà Văn Viễn, Triệu Lạc đều đã mất tích rồi. Tiếp theo chẳng phải sẽ đến lượt Dương Dương nhà tôi sao?"

Hoàng Thần Dương mặt cắt không còn giọt máu, lắc đầu nguầy nguậy: "Mẹ, không liên quan đến con thật mà! Mẹ phải nghĩ cách cứu con với!"

Nó vừa dứt lời thì bên ngoài chợt có tiếng còi báo động vang lên.

Đã tìm thấy xác Hà Văn Viễn!

Lần này thì cái xác được vứt ngay trong bãi rác khu nhà, danh tính xác định cực nhanh, bởi đầu của thằng nhóc không bị mất.

Thứ bị mất, chính là nửa phần thân trên của nó. Cái đàu bị ghép vào thân chó, cũng được người ta dùng chỉ khâu lại.

Thân chó không to hơn cổ người là bao, thoạt nhìn trông cứ như chân tay mọc ra từ cổ thằng nhóc vậy, quỷ dị đến không thể miêu tả.

Mẹ của Hà Văn Viễn gào lên: "Rõ ràng tôi đã vứt thứ kinh khủng kia đi rồi, sao nó còn xuất hiện ở đây?"

Đám đông vây quanh chỉ biết im lặng.

Chỉ vài ngày, ba đứa trẻ mất tích, hai trong ba đứa chết một cách kinh khủng, ai cũng không dám nói chắc rằng, chuyện này không có gì đó quái đản.

"Haiz, nghiệp chướng, đều là báo ứng!"

Người thở dài là ông Lý, đám đông lập tức xúm lại quanh người thầy giáo già, chỉ là lần này không còn những tiếng nhiếc móc hay mỉa mai nữa.

"Ông Lý, rốt cuộc thì chuyện này là thế nào?"

"Ông Lý, ông đừng nói mình không biết gì nhé, hiện giờ cả cư xá đều trông vào ông đấy."

"Phải phải, ông Lý, tranh thủ nói một chút với mọi người đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Ông là người tốt, cũng không thể nhìn đám trẻ xảy ra chuyện chứ?"

Ông Lý không trả lời, chỉ đưa ánh mắt về phía Hoàng Thần Dương. Lập tức ai nấy đều tò mò nhìn thằng nhóc, mặt Hoàng Thần Dương tái nhợt, liều mạng xua tay: "Chuyện không liên quan đến cháu, thật sự không liên quan đến cháu!"

Rồi nó cũng kể cho mọi người nghe việc Lưu Đại Tráng và mấy đứa hành hạ con chó hoang. Một vài tiếng hít sâu trong đám đông.

"Trời ơi là trời, sao mấy thằng nhóc chúng mày lại tàn nhẫn như vậy, sao có thể làm chuyện đó chứ?"

"Thật là đáng sợ, nếu giết thì giết luôn đi, sao phải hành hạ nó khổ sở như thế chứ. Bất kể thế nào, nó cũng là một sinh mạng mà."

"Mà chưa kể, con chó hoang đó ngoan lắm, nó đến cư xá mấy năm rồi mà chưa đêm nào sủa bậy. Bọn cháu lại đi giết nó làm gì?"

"Con chó hoang đó có linh tinh lắm, lần trước Bảo Bảo nhà tôi suýt bị xe đụng, nếu không có nó sủa mấy tiếng thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng. Nó là một con chó tốt, sao mấy đứa lại giết nó, còn hành hạ nó một cách đau đớn như vậy, nghe mà còn thấy sởn tóc gáy."

Lúc này Hoàng Thần Dương đã bắt đầu luống cuống, nó không ngừng nói: "Không phải cháu, không phải cháu làm mà, thật sự không phải cháu..."

Cô Trần sốt ruột nói với ông Lý: "Ông Lý, Dương Dương nhà cháu không tham gia thật mà, ông phải nghĩ cách cứu thằng bé!"

Ông Lý thở dài: "Haiz, nếu chỉ là một con chó thì không sao. Đáng tiếc là con chó hoang kia mang thai, trong bụng còn có 6 con chó con đã thành hình. Như vậy là một xác 7 mạng, còn bị giết bởi cách thức tàn nhẫn như thế, oán khí nặng mức nào chắc không nói cũng đoán được. Bảy cỗ oán khí tụ lại một thể, cao đến ngút trời, với bản lĩnh của tôi thì vô phương hoá giải. Chỉ có thể chờ nó phát tiết hết oán hận thì mới có cách gỡ bỏ."

Cô Trần nghe mà sắc mặt trắng bệch.

Có người bên cạnh rụt rè hỏi: "Vậy nó chỉ tìm ai hại chết nó để báo thù, không giết những người vô tội chứ?"

Ông Lý lắc đầu: "Khó nói lắm, người sau khi chết biến thành lệ quỷ còn chẳng phân biệt phải trái, huống hồ là súc sinh."

Ông Lý vừa dứt lời, lập tức đám đông như nổ tung, người thì mắng chửi Hoàng Thần Dương, người thì cầu nguyện, người thì trách phụ huynh đám trẻ không biết dạy con.

Ông Lý nói xong thì xoay người định đi, mấy hàng xóm liền giữ ông lại: "Ông Lý, ông không thể đi được, ông phải nghĩ cách cho cư dân tiểu khu, toàn bộ giờ đều trông cậy vào ông hết."

Nghe vậy, ông Lý dừng bước, cuối cùng cắn răng nói: "Tôi có quen một cao nhân trong lĩnh vực này, nếu mọi người tin tôi, tôi sẽ liên lạc với người ấy, xem có thể tới hoá giải giúp chúng ta hay không. Trước khi người ấy đến, mọi người cứ chuẩn bị cho tôi gạo nếp cùng một ít máu gà trống, bất kể có cần dùng tới hay không, cũng không thừa."

Mọi người nhất trí yêu cầu ông Lý liên lạc với cao nhân, chi phí thì có thể chung tay giải quyết.

Cô Trần kéo Hoàng Thần Dương đi theo, cầu xin ông Lý nghĩ cách cứu nó, nhưng ông Lý chỉ im lặng không nói gì.

Vừa xuống dưới lầu cư xá, bỗng tôi nghe thấy tiếng mắng chửi:

"Chó hoang ở đâu đến đây, cút, cút! Ngày nào cũng đái bậy ở cửa nhà tao, còn mò tới đái nữa, tao bắt đi nấu lẩu đấy, tin không?"

Giọng nói chanh chua đó chính là của cô Vương, mẹ Lưu Đại Tráng. Chúng tôi đồng loạy quay đầu lại nhìn, vốn có quan hệ khá tốt với bà ấy, cô Trần tiến tới hỏi han tình hình Đại Tráng.

Sắc mặt tiều tụy, cô Vương nói: "Haiz, đã điều tra mấy ngày rồi mà chẳng thấy tiến triển gì. Đứa con đáng thương của tôi...con chết thảm quá, mẹ đau xót quá. Đuổi mày cút, sao mày còn lại đây? Mau cút đi cho tao!"

Vừa nói, cô Vương vừa đuổi con chó đang quanh quẩn ở cửa nhà.

Tôi nhìn kỹ, con chó nhỏ xíu, chỉ to cỡ bàn tay, một con chó sữa hai tháng tuổi là cùng.

Cô Trần vỗ lưng cô Vương an ủi: "Yên tâm, hiện giờ kỹ thuật phát triển tân tiến như vậy, nhất định sẽ bắt được hung thủ, trả thù cho Đại Tráng. Chị cũng đừng quá nóng nảy, so đo làm gì với một con chó hoang."

"Tôi nào có muốn so đo với nó chứ. Kể ra cũng lạ, chẳng biết con chó con này từ đâu ra, trước đây nào có thấy nó. Mà mấy hôm nay, ngày nào nó cũng chạy đến đái bậy trước cửa nhà tôi, tâm trạng tôi thì đang rối, nhìn thấy nó càng thêm bực mình."

Vốn đã đi gần về đến nhà, nghe vậy ông Lý quay ngoắt người nhìn chằm chằm con chó con. Một lúc lâu sau đột nhiên ông ấy biến sắc, giọng nói run run: "Thôi xong, oán hận đã thành hình, sinh ra tà ác. Lần này xảy ra chuyện lớn rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK