Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tỉnh lại tôi đã thấy mình nằm trên giường trong nhà, mẹ nói rằng ông Lý thấy tôi nằm hôn mê nên bế về đây.

Nói xong, mẹ lại bê một bát máu chó đen, bảo tôi: "Ông Lý nói con bị trúng tà, mau uống máu chó đen trừ tà, đừng để mấy thứ dơ bẩn quấn vào người."

Giờ có nói gì cũng không lay chuyển được quyết tâm của mẹ, cộng thêm trong lòng đang sợ hãi, tôi cố nén buồn nôn, nhắm mắt uống một ngụm.

Mùi máu tươi vừa chạm vào lưỡi, dạ dày lập tức sôi sục, toàn cảnh kinh khủng ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu, tôi không thể nhịn nổi mà nôn hết ra.

Bố đứng cạnh an ủi: "Được rồi được rồi, đừng ép con, nó không chịu được. Mấy ngày tới chúng ta chịu khó ở nhà canh chừng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Mẹ vẫn trách bố rằng vô lý, nhưng lần nào đưa bát máu chó lên miệng tôi cũng nôn oẹ, bà đành thôi.

Liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là 8h sáng.

Bất tỉnh suốt hơn 10 tiếng đồng hồ, đầu tôi vẫn đau như búa bổ, thỉnh thoảng lại nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, lòng đầy sợ hãi.

Đang thẫn thờ thì có tiếng gõ cửa, người tới là cô Trần.

Vừa vào nhà, cô Trần đã hớt hải nói: "Mẹ Trình Trình, Dương Dương nhà tôi xảy ra chuyện rồi!"

Tim tôi thắt lại, cuối cùng thì nó vẫn không thể tránh khỏi. Mẹ vội rót chén nước cho cô Trần, bảo cô từ từ nói.

Nhấp ngụm nước, cố trấn định lại tinh thần, cô Trần hoang mang kể: "Mẹ Trình Trình này, chị không biết chứ, mấy hôm nay quá lo lắng nên tôi với bố Dương Dương xin nghỉ, ngày nào cũng trông chừng thằng bé. Thậm chí buổi tối hai vợ chồng tôi cũng ngủ cùng nó, vậy mà không ngờ đến tối hôm qua vẫn xảy ra chuyện. Nói ra chắc chị không tin đâu , quả thực là quá kinh khủng."

Mẹ tôi trấn an cô Trần: "Chị nói gì tôi cũng tin hết, mấy ngày nay còn thiếu chuyện quỷ dị nào ư?"

Cô Trần hít sâu một hơi, kể lại chuyện xảy ra tối qua: "Từ sáng đến chiều hôm qua thì mọi thứ đều bình thường. Nửa đêm cả nhà đang ngủ, Dương Dương lại dậy đòi đi toilet, vợ chồng tôi không để ý thằng bé, mơ mơ màng màng mà ngủ tiếp."

"Ai ngờ Dương Dương nào có đi toilet, nó lại đi ra phía cửa. Vẫn là bố thằng bé phản ứng nhanh, lập tức mặc quần áo đuổi theo. Tôi cũng gấp rút chạy theo anh ấy, ra ngoài đã thấy Dương Dương như bị mộng du, mở cửa chính chuẩn bị xuống cầu thang."

Hai vợ chồng tôi vội giữ thằng bé lại, chị đoán thử xem, một thằng nhóc cấp hai chỉ nặng chừng hơn 40kg, mà hai người lớn chúng tôi không thể giữ nổi, bị nó kéo thẳng đi xuống lầu."

"Xuống đến tầng một, bố thằng bé nói cứ như vậy không phải là cách giải quyết, bảo tôi trông chừng con, còn anh ấy đi tìm người giúp đỡ. Nhưng anh ấy vừa đi được hai bước thì đột ngột Dương Dương quay đầu nhìn tôi, sau đó nó...nó..."

Kể đến đây thì hai mắt cô Trần mở lớn, toàn thân run rẩy trong vô thức, phảng phất như đang chứng kiến lại cảnh tượng đêm qua.

Mẹ tôi sốt ruột: "Thằng bé làm sao?"

"Chị, tôi nói ra chị đừng sợ nhé."

Mẹ gật đầu: "Chị cứ nói đi, tôi không sợ."

Cô Trần lại hít một hơi thật sâu rồi cắn răng nói: "Dương Dương nó...nhìn tôi, rồi sủa một tiếng chó, sau đó cúi người nằm rạp xuống đất, chạy bằng bốn chân."

Cô Trần vừa dứt lời thì mẹ và tôi cũng hít sâu một hơi. Trước mắt tôi lại hiện ra hình ảnh con quái vật đêm qua, không nghi ngờ gì nữa, Hoàng Thần Dương bị như vậy, chắc chắn có liên quan đến con quái vật kia.

Mẹ tôi run run nói: "Cái này cũng quá đáng sợ rồi, thế hai người có đi theo thằng bé không?"

Cô Trần lắc đầu: "Đuổi không kịp, nó chạy quá nhanh, hai vợ chồng chỉ chạy theo được mấy bước đã mất dấu. Chúng tôi đi tìm con cả đêm nhưng không phát hiện được gì, sáng nay lên phòng an ninh xem camera, thấy thằng bé chạy ra khỏi cư xá, ngoài ra không có bất cứ dấu vết nào khác."

Cô Trần từ từ nói tiếp: "Mẹ Trình Trình này, quan hệ của chị và ông Lý khá tốt, chị có thể giúp tôi nói với ông ấy, xin ông ấy nghĩ cách cứu Dương Dương nhà tôi không?"

Chưa dứt lời thì điện thoại cô Trần có chuông báo tin nhắn, cô ấy cầm lên nhìn, lập tức hét lên một tiếng, suýt thì ngã ra đất.

Mẹ vội đỡ cô Trần dậy, liếc nhìn màn hình điện thoại còn đang sáng, cũng không khỏi trừng lớn hai mắt mà hét lên kinh hãi.

"Cái này...đây là..."

Tôi không thắng nổi tò mò, đi lên lén nhìn thì lập tức sợ hãi lùi lại mấy bước.

Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh chụp bốn cái chân chó.

Cô Trần như sụp đổ, khóc oà lên: "Xong rồi! Xong rồi! Dương Dương cũng không tránh khỏi, nó cũng biến thành giống như Đại Tráng. Phải làm sao bây giờ, mẹ Trình Trình?"

Mẹ vừa vỗ lưng cô Trần vừa nói: "Giờ chúng ta đi tìm ông Lý, nhất định ông ấy sẽ có cách. Dương Dương không sao đâu, nó chắc chắn không sao đâu!"

Nói xong, bà kéo cô Trần đi ra ngoài. Thấy vậy tôi cũng lò dò theo sau, nhân cơ hội hỏi ông Lý một số điều về chuyện tối qua luôn.

Xuống tầng một thì thấy cửa nhà cô Vương đã được chăng dây cảnh giới, bên ngoài có mấy chiếc xe cảnh sát.

Cô Trần chưa biết gì về chuyện này, vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra nữa thế?"

Mẹ tôi thở dài: "Haiz, đêm qua chị Vương đã xảy ra chuyện. Vốn một thân một mình nuôi con, giờ thì con không còn, bản thân cũng chẳng biết sống hay chết. Thật là đáng thương..."

"Chết rồi. Cái chết vô cùng thê thảm, bị một con chó cắn đến chết!" Đột nhiên có một giọng nói cất lên bên tai, là ông Lý.

Như vớ được sợi dây cứu mạng, cô Trần lập tức túm chặt lấy tay ông Lý, rồi quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Ông Lý, cháu cầu xin ông, làm ơn cứu Dương Dương nhà cháu!"

Ông Lý vội đỡ cô Trần dậy: "Đừng làm thế, hàng xóm láng giềng với nhau cả, sao tôi có thể thấy chết mà không cứu chứ. Chỉ là bản lĩnh của tôi có hạn, thật may là người bạn của tôi, đạo sĩ Dương đã đến, để tôi giúp chị trình bày với ông ấy."

Tôi quay người lại thì trông thấy một ông lão mặc quần áo trắng, râu tóc trên người cũng trắng. Cô Trần vội hành lễ, đạo sĩ Dương đỡ cô ấy dậy nói: "Xin đừng làm như vậy, lần này tôi đến đây chính là để giúp mọi người giải quyết chuyện này. Nói nhanh đi, con của chị đã xảy ra chuyện gì?"

Cô Trần liền kể đầu đuôi chuyện tối hôm qua, càng nghe thì đôi lông mày của đạo sĩ Dương càng cau lại, cho đến khi gần như chạm vào nhau.

"Lão Lý, oán khí quá nặng, chuyện này khó giải quyết đây."

Ông Lý hỏi: "Lão Dương, rốt cuộc thì tình hình thế nào?"

Đạo sĩ Dương nói: "Vừa đặt chân đến cư xá này tôi đã cảm nhận được oán khí ngút trời. Bình thường mà nói thì súc sinh không có linh khí, không thể biến thành hồn ma được. Mà một khi nó có thể biến thành hồn ma, chứng tỏ lúc còn sống đã có tu vi nhất định. Tình huống kiểu này rất khó xử lý."

"Còn chưa kể con chó kia đang mang thai sáu con chó con, mà chó con là oán khí nặng nhất. Những oán khí đó đã kết thành tà linh, người trong nhà kia và mấy đứa trẻ đều bị tà linh giết chết."

Đúng lúc này, chợt có ai đó hô lên: "Đây là cái gì vậy?"

Chúng tôi cùng nhau qua đó xem, thì ra là có người đăng video lên nhóm của cư xá, trong video có một bóng đen kỳ quái lướt qua.

Liếc mắt tôi đã nhận ra, bóng đen đó chính là con quái vật mà tối qua mình đã gặp.

Sau khi nhìn thấy video, đạo sĩ Dương hít sâu một hơi, vô thức mà phát ra một câu cảm thán: "Ông trời ơi!"

Ông Lý vội hỏi: "Sao thế lão Dương, trước giờ chưa từng thấy ông bị doạ đến vậy?"

Đạo sĩ Dương lắc đầu: "Thật sự khó xử lý. Thứ này là chính chủ, nó được mang cái tên là cẩu hài. Nó là thực thể do tà linh hút linh khí của trẻ em hình thành nên, tôi cũng chỉ mới biết đến qua sách vở chứ chưa từng chứng kiến tận mắt bao giờ."

Nhìn không được, tôi mở miệng: "Đêm qua cháu đã gặp con quái vật này. Chính là nó đã giết cô Vương!"

Ông Lý gật đầu: "Đúng như vậy, lão Dương, ông có cách nào không, mau nói cho tôi biết."

Suy tư một lúc lâu, đạo sĩ Dương mới nói: "Tôi chỉ có thể làm theo một phương pháp trong sách cổ, có hữu hiệu hay không thì không nói trước được. Trưa nay tôi sẽ cố hết sức lập tế đàn để xử lý, bất cứ ai trong cư xá cũng không được đi ra ngoài, nếu có người nào phá hỏng trận pháp, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng."

Ông Lý vội đi thông báo bằng loa cho các chủ nhà, đề nghị họ trưa nay ở yên không đi ra ngoài. Đồng thời thông báo với ban quản lý cư xá, đóng cổng không cho ai vào."

Trải qua liên tiếp những chuyện đáng sợ, toàn bộ người dân cư xá đã đặt hết niềm tin vào ông Lý và đạo sĩ Dương, không ai có ý kiến gì.

Cô Trần vẫn lo lắng về tình hình của Hoàng Thần Dương, đạo sĩ Dương nói: "Nếu trận pháp có hiệu lực, con của chị sẽ không sao. Còn ngược lại, tất cả chúng ta đều phải gánh chịu tai hoạ."

Cô Trần oà lên khóc, mẹ tôi phải ôm lấy mà trấn an.

Bỗng đâu đó có tiếng chó, nhìn kỹ thì tôi nhận ra, có một con chó con đứng trước cửa nhà cô Vương, đang hướng về chúng tôi, ư ư như tiếng trẻ sơ sinh.

Nó chính là một trong số đám chó con tối qua, tôi không dám nhìn nữa, quay đầu đi thẳng lên nhà.

Vừa về nhà được không lâu thì có cảnh sát đến tìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK