Lông tơ toàn thân dựng ngược, máu dồn hết lên não khiến tôi cảm thấy choáng váng. Hít sâu mấy hơi liên tục, tâm trí mới dần ổn định trở lại, tôi bắt đầu ý thức được hoàn cảnh của mình lúc này là cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải nghĩ cách thoát thân.
Nhưng chẳng biết vì sao, hai chân tôi nặng chịch, không thể nhúc nhích nửa bước. Đúng lúc này, thứ kia lại bắt đầu di chuyển về phía trước, còn tôi thì không cách nào điều khiển cơ thể, cứ thế bước đi theo nó.
Cố gắng vùng vẫy, cố gắng thử khống chế bàn chán nhưng vô ích, hai chân tôi từ từ bước theo thứ kia một cách máy móc và chậm chạp.
Mãi cho đến khi tới trước cửa nhà cô Vương, thứ kia mới dừng lại, tôi cũng dừng bước, chỉ cảm thấy một mùi gây nồng xộc lên mũi khiến cổ nhộn nhạo muốn nôn. Mùi này vừa tanh vừa hôi, nhất thời tôi không thể phân biệt đó là mùi của cái gì.
Cửa nhà cô Vương mở toang, trong nhà không có chút ánh sáng nào, chỉ nghe thấy một vài tiếng động nho nhỏ.
Thứ kia lại bắt đầu cử động, từ từ đi vào trong nhà, tôi cũng bước theo nó một cách vô thức.
Càng đến gần cửa chính, mùi tanh hôi càng nồng nặc, tôi phải cố gắng nín thở, tránh nôn oẹ. Tuy nhiên đồng thời với đó là một tín hiệu tốt, bởi dưới sự kích thích của cái mùi ghê tởm ấy, cơ thể tê liệt của tôi đã dần có cảm giác.
Cố gắng hết sức điều khiển đôi chân, cuối cùng thì tôi cũng dừng lại được ngay trước thềm cửa. Bất giác, tôi bắt đầu há miệng thở dốc, nhưng thở càng nhanh thì cơn buồn nôn trong bụng lại càng nặng. Cuối cùng không nhịn nổi nửa, tôi vịn lấy cạnh cửa mà phun hết ra.
Nôn sạch, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, bấy giờ mới sực nhận ra, cạnh cửa mà mình vịn tay vào dính nhơm nhớp như hồ dán.
Đưa tay lại gần để xem đó là cái gì, nhưng vừa nhìn rõ thì lập tức đầu tôi như nổ tung. Cuối cùng tôi đã biết, mùi tanh hôi nãy giờ mình ngửi là mùi gì.
Là máu!
Mùi máu tươi đông đặc!
Tay dính đầy máu, nhất thời đầu óc tôi trống rỗng, không biết phải làm sao.
Phải mất ba bốn giây, tôi mới từ từ tỉnh táo lại. Lúc này trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là chạy.
Nhưng ngay lập tức, mấy tiếng chó sủa lại thu hút sự tò mò của tôi. Theo bản năng, tôi quay đầu về hướng có tiếng động, chỉ thấy mấy con chó vừa bỏ chạy lúc nãy đang vây quanh một vật gì đó mà sủa.
Dưới ánh trăng ảm đạm, mắt dần thích ứng với bóng tối, cảnh tượng trước mắt ngày càng hiện ra rõ ràng hơn.
Nheo mắt nhìn kỹ, trên mặt đất không phải đồ vật gì cả, mà là một người.
Là cô Vương!
Cô Vương nằm ngay trong phòng khách nhà mình, hai mắt nhắm nghiền, không hề động đậy. Cộng với mùi máu tươi nồng nặc, tôi ý thức được, rất có thể cô Vương đã gặp chuyện chẳng lành.
Tim tôi thắt lại, hơi thở ngày càng dồn dập, não bộ như bị kích thích và toàn thân bắt đầu run rẩy trong vô thức.
Cố gắng khống chế nỗi sợ đang dâng trào, ý nghĩ duy nhất lúc này là...chạy!
Nhưng đúng lúc tôi định xoay người bỏ chạy thì thứ kia đột ngột quay đầu lại nhìn tôi. Bốn mắt đối diện nhìn nhau, chỉ cảm thấy như tim mình ngừng đập, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên cả cách hít thở.
Tôi đã chứng kiến một cảnh đáng sợ nhất kể từ khi mình được sinh ra đến nay.
Gương mặt của thứ đó, là một gương mặt người!
Hơn nữa, đó là một gương mặt quá đỗi quen thuộc, chính là Đại Tráng, thằng nhóc bắt nạt tôi bấy lâu, đứa đã hành hạ dã man con chó hoang đến chết.
Hoá ra phần đầu của Đại Tráng không bị mất đi đâu hết, mà nó được treo trên thân con quái vật này.iệng đại Tráng chợt nhếch lên cười một nụ cười quái đản, dưới ánh trăng lờ mờ, thật sự là vô cùng đáng sợ.
Tiếp đó, con quái vật có một hành động mà cả đời này tôi không thể quên.
Nó lè cái lưỡi đỏ lòm ra, liếm láp cái xác cô Vương, nụ cười kia như muốn nói với tôi, nó rất thích thú mùi vị máu tươi này.
Đến đây thì tôi không chịu nổi cú sốc, trước mắt tối sầm lại, ngã lăn ra đất bất tỉnh.