- Anh vào đây làm gì? - Tống Hương Ngưng lặp lại câu hỏi một lần nữa, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ .
- Em à, không nên dùng loại giọng nói này nói chuyện với anh. - Tiêu Hàn giọng cợt nhã nói - Phải nhớ kỹ, bây giờ em là vợ của anh. Chúng ta một ngày chưa ly hôn, tất cả mọi chuyện em đều phải nghe anh.
- Anh . . . . - Tống Hương Ngưng nhất thời cứng họng, không biết trả lời anh thế nào, dùng vai vế gì để trả lời.
Thấy Tống Hương Ngưng không trả lời anh, Tiêu Hàn cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời, bên trong phòng xuất hiện một không khí yên tĩnh như thế giới chết.
Qua một hồi lâu, Tiêu Hàn không nhịn được mở miệng trước:
- Thật xin lỗi.
Mặc dù giọng nói nhỏ giống như là một mũi tên sắc bén và rõ ràng, người thính tai như Tống Hương Ngưng đương nhiên nghe được.
- Cái gì? – Cô không có nghe lầm chớ, Tiêu Hàn thế nhưng lại nói xin lỗi cô? - Anh nói cái gì?
Bây giờ Tống Hương Ngưng cực kỳ hoài nghi mình có lảng tai hay không, hơn nữa còn thật nghiêm trọng à nha.
Tiêu Hàn cho là cô là ở cố ý chọc anh:
- Tôi nói rồi sẽ không lại nói lần thứ hai.
Tống Hương Ngưng còn chưa phải bị gãy mất não:
- Anh. . . . . . Anh mới vừa là ở nói xin lỗi với tôi sao?
Mặc dù nhìn phản ứng Tiêu Hàn thì cô đại khái có thể xác định được, nhưng cô vẫn có chút không yên lòng.
- Ừ. -Tiêu Hàn dù không cam lòng nhưng vẫn tình nguyện thừa nhận. Từ trước cho tới bây giờ anh chưa từ nói xin lỗi với ai, lại còn là phụ nữ. Lúc này thế nhưng phá lệ đối với cô, Tiêu Hàn cũng không nghĩ ra mình làm vậy là vì cái gì.
- Tại sao? - mặc dù Tống Hương Ngưng là đang hỏi anh, nhưng cô cũng biết nguyên nhân anh nói xin lỗi, nghĩ tới đây, trong lòng Tống Hương Ngưng không khỏi có chút vui vẻ.
- Cô biết. - Hiện tại Tiêu Hàn nói cái gì cũng không cần nói lại chuyện mới vừa xảy ra - Chuyện mới vừa rồi chúng ta không cần so đo nữa.
- Tại sao? - Tống Hương Ngưng cảm thấy tâm trạng của mình trở nên rất tốt, cái gì cũng muốn biết, mặc dù hiện tại không hỏi cô cũng đã biết, nhưng cô chính là rất muốn xem bộ dạng lúng túng của anh.
- Không vì cái gì cả! - Tiêu Hàn cũng nhìn thấu Tống Hương Ngưng chỉ là đang muốn nói chuyện với anh - Tôi muốn thế.
Anh sẽ không để cho cô gái này vừa lòng đẹp ý như vậy
- Nha. . . . . . - Tống Hương Ngưng biết anh đã nhìn ra quỷ kế của cô, cũng không có đón thêm ý tứ.
Không khí lại trở về yên lặng.
- Này, sao cô không nói chuyện gì vậy – cái Tiêu Hàn thiếu nhất vĩnh viễn đều là tính kiên nhẫn. Anh ở công ty trầm ổn ra sao, thì khi ở bên cạnh Tống Hương Ngưng lại khác bấy nhiêu “Địch không động ta, ta không động” cái lý luật châu báu anh mang theo bên người bao năm qua đã sớm quên sạch.
- Cái gì? - Tống Hương Ngưng bị câu nói thình lình của Tiêu Hàn hù sợ, hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải.
- Tôi vào đây lâu như vậy, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng như vậy sao? Cô một tiếng mời tôi ngồi cũng không có - Tiêu Hàn đột nhiên như đứa bé đáng yêu cực kỳ.
- Phốc — Tống Hương Ngưng nghe lời nói Tiêu Hàn, phản ứng đầu tiên chính là cười thật to.
Tiêu Hàn biết Tống Hương Ngưng là đang cười anh, không khỏi cảm thấy có chút lúng túng:
- Này, có gì đáng cười?
Giọng điệu không còn lạnh lùng như trước, hơn nữa lại rất giống y hệt như một đứa trẻ con dễ thương làm sao.
Tống Hương Ngưng nhìn phản ứng của Tiêu Hàn càng thêm buồn cười, nhưng cô nghĩ, cười nữa thì chắc Tiêu Hàn sẽ thật tức giận, nên liền ngưng cười, nhưng là khóe miệng vẫn cong lên mà chẳng thể làm chủ được.
- Tôi đang hỏi cô có gì đáng cười? - Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng buồn cười lại không dám cười, cảm thấy càng ngượng ngùng hơn.
- Không có không có - Tống Hương Ngưng rốt cuộc có thể so sánh lời nói khi làm việc của Tiêu Hàn và lời nói hiện tại hoàn toàn không giống nhau. Như thế là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng thật lâu, mới "Hừ" một tiếng coi như là đồng ý lời của cô.
Tống Hương Ngưng thấy Tiêu Hàn không hỏi tới nữa, cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
- Anh muốn ngồi đâu thì ngồi đi.
Căn phòng của cô rất đơn giản, bên trong cơ hồ không có vật dụng gì, thậm chí ngay cả cái ghế để người khác ngồi cũng không có. Cho nên Tiêu Hàn liền tùy tiện ngồi trên giường của cô. Tống Hương Ngưng vốn là muốn nói cái gì, nhưng là vẫn không có nói.
- Gần đây như thế nào? - Tiêu Hàn nhẹ nhàng hỏi.
- Cái gì? - Tống Hương Ngưng không biết Tiêu Hàn đang hỏi cô cái gì.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng một cái, khẽ thở dài một hơi, hỏi lần nữa:
- Tôi nói, gần đây thân thể cô như thế nào, cô đừng có hiểu lầm, tôi chỉ quan tâm đến đứa bé thôi.
- Thôi đi, tôi nào ở hiểu lầm! - Tống Hương Ngưng xì mũi coi thường. – Tôi gần đây quả thật rất tốt, đứa bé cũng rất khỏe mạnh. Anh yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ với con của mình. Ban đầu là tôi nói muốn sinh nó ra, tôi liền sẽ có trách nhiệm bảo vệ nó thật tốt.
Tiêu Hàn nhìn phản ứng của Tống Hương Ngưng, xác định cô không có ở nói láo. Qua một lúc lâu, anh tiếp tục nói:
- Tôi không biết tại sao chúng ta lại vì đứa bé mà kết hôn, chẳng qua tôi đảm bảo với cô, chúng ta một ngày không ly hôn, tôi đều sẽ là một người chồng chân chính của cô. Trong lúc này, tôi sẽ không có người tình bên ngoài, cho nên tôi hi vọng cô cũng làm như thế.
Tống Hương Ngưng nhìn xuống cái bụng bự của mình, có chút dở khóc dở cười nói:
- Tôi nói này Tổng giám đốc Tiêu Hàn, hiện tại cái bộ dáng của tôi như thế này thì ngoại tình như thế nào đây? Ngược lại chỉ là anh thôi, giữa chúng ta cũng không có tình cảm, cho nên giống như ban đầu đã nói rồi đấy, như thế này là tốt, tôi sẽ không ngăn cản anh và những cô gái khác qua lại, anh không phải làm trách nhiệm như một người chồng thực sự với tôi. Anh đối với tôi như lúc trước là tốt rồi
Nói về thái độ của anh đối với Tống Hương Ngưng trong khoảng thời gian trước, Tiêu Hàn thật cảm thấy có chút áy náy
- Thật xin lỗi. – Anh chân thành nói – Khoảng thời gian này là tôi không đúng.
Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Tiêu Hàn lại nói xin lỗi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời anh như thế nào. Qua thật lâu cô mới đáp:
- Không có quan hệ, dù sao tôi cũng không quan tâm.
- Cô không quan tâm ư? - Tiêu Hàn híp mắt nói, tâm tình càng ngày càng trở nên kém.
- Ừ. - Tống Hương Ngưng đáp - Dù sao tôi sinh xong đứa bé chúng ta liền ly hôn không phải sao?
Thật ra thời điểm Tống Hương Ngưng nghe được Tiêu Hàn nói xin lỗi trong lòng là rất vui mừng, nhưng cô là một cô gái bướng bỉnh, cô và Tiêu Hàn có thỏa thuận ở phía trước, cô sẽ không để cho mình rơi vào vòng xoáy tình cảm, cho nên dù Tiêu Hàn liều mạng thuyết phục cô cũng không cần quan tâm đến thái độ của anh.
Tiêu Hàn nghe được Tống Hương Ngưng trả lời, trong lòng cảm thấy càng thêm khó chịu, anh cũng có chút bướng bỉnh nói:
- Dĩ nhiên. - Anh ngừng lại một chút, lại nói tiếp – Dù sao tôi với cô cũng đã thỏa thuận trước, không cần nói với ba mẹ tôi. Thời điểm ly hôn tôi sẽ cho bà một lý do tiếp nhận.
Vừa nhắc tới mẹ Tiêu, lòng Tống Hương Ngưng trùng xuống không ít. Mẹ Tiêu vẫn đem mình làm thành con gái bà, đối với cô thường hỏi han ân cần, để cho cô người chưa từng cảm nhận qua hơi ấm người mẹ lại cảm thấy lòng vô cùng ấm áp.
Tiêu Hàn thấy cô không nói lời nào, lại nói:
- Như thế nào? Cô có ý kiến gì không?
Có thể là mới vừa rồi, lời nói của Tống Hương Ngưng làm ảnh hưởng tới cảm xúc của anh, cho nên lúc Tiêu Hàn nói chuyện, giọng nói không phải là rất tốt.
- Không có, tôi không dám có ý kiến gì. - Tống Hương Ngưng không chịu yếu thế trả lời - Chỉ là tôi muốn biết, anh sẽ dùng lý do gì để thuyết phục mẹ của anh.
Tiêu Hàn lạnh lùng nhìn Tống Hương Ngưng một cái:
- Cái này không cần cô quan tâm.