• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hàn cho là cô biết uống rượu Brandy, còn Tống Hương Ngưng vì được chấp nhận cho ở lại nơi này nên lòng cũng buông lỏng xuống, nói chuyện cũng nhiều hơn.

- Tổng giám đốc Tiêu, anh biết không? Tôi thật sự rất nhớ mẹ của mình. - Tống Hương Ngưng không biết làm sao tự dưng lại nhớ mẹ vào lúc này.

- Cô nhớ mẹ? - Trong lòng Tiêu Hàn thầm giật mình. Cô gái này, sau lưng của cô tột cùng có bao nhiêu bí mật?

Anh nhìn ra được mặc dù bên ngoài Tống Hương Ngưng luôn tỏ ra mình là người vui vẻ, hòa đồng với mọi người, nhưng bên trong cô thật sự là mệt mỏi cùng đau thương. Cô đã trải qua những điều gì, anh không hiểu được.

Tống Hương Ngưng gật đầu một cái:

- Đúng ạ, ha ha, Tổng giám đốc Tiêu à! Anh không biết đó thôi. . . . . . Cũng đúng, tôi chưa từng nói với ai về chuyện này mà. - Tống Hương Ngưng càng nói càng kích động, hốc mắt cũng không tự giác đỏ lên – Lúc tôi còn bé thì mẹ tôi đã qua đời, ngay cả mẹ trông thế nào tôi cũng không có ấn tượng, chỉ dựa vào tấm ảnh trong ví tiền của ba mà hình dung ra mẹ. Nhưng mỗi lần tôi kêu ba kể lại những chuyện của mẹ ngày trước, ba đều nói không còn nhớ rõ. Nhưng tôi muốn biết, tôi thật sự muốn biết. . . . . .

Tống Hương Ngưng nói xong liền khóc ồ lên.

Tiêu Hàn không nghĩ tới cái miệng nhỏ của Tống Hương Ngưng khi khóc lại có thể lớn đến như vậy. Nhưng vì sao cô khóc vẫn tỏa ra vẻ đẹp động lòng người như thế? Đồng thời anh cũng không biết nên làm thế nào để an ủi cô, anh ngẩn người một chút không biết nói gì, chỉ có thể rót một ly rượu cho chính mình.

Tống Hương Ngưng khóc một lúc sau phát hiện mình có chút kỳ quái, vì vậy ngưng khóc thút thít. Cô biết kể quá khứ cho người khác nghe chỉ là trò cười, cô tiếp tục uống một ngụm rượu, một hớp lại một hớp uống cạn ly rượu, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Tiêu Hàn.

Một lát sau, có thể là chất cồn bắt đầu quấy phá, Tống Hương Ngưng bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, miệng cũng bắt đầu nói lung tung.

- Có một lần, nửa đêm tỉnh lại, tôi nghe ở phòng khách ba nói chuyện với tấm ảnh của mẹ, ba nói ông không nên không tin mẹ, là ông đã hại mẹ. . . . . . Tôi không biết làm thế nào, tôi vẫn thuyết phục mình đang nằm mơ, tôi không hiểu tại sao ba lại nói như vậy, tôi thật sự là không biết. . . . . .  - Tống Hương Ngưng nói xong, đột nhiên cảm thấy cổ họng vô cùng ghê tởm, sau đó cô liền “ọc” - ói ra tất cả những thứ đã ăn trong hôm nay ra ngoài.

Tiêu Hàn không nghĩ tới cô sẽ ói như thế, thật là bị cô làm cho giật mình. Nhưng mà anh rất nhanh liền bình tĩnh lại, chờ Tống Hương Ngưng ói xong, tỉ mỉ đưa khăn tay cho cô:

- Lau miệng mình một chút đi. - Mặc dù là giọng nói lạnh lẽo, nhưng lại khiến cho người ngoài cảm thấy có không ít ấm áp.

Tống Hương Ngưng biết mình lại luống cuống, đang muốn từ chối ý tốt của Tiêu Hàn, nhìn thấy khăn tay của anh đã đặt trước mặt, hơn nữa không có ý dời đi, nên cũng không dám từ chối. Vì vậy cô miễn cưỡng nhận lấy khăn tay của Tiêu Hàn, cẩn thận lau sạch sẽ miệng của mình. Khăn tay của anh rất sạch, còn tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt, ngửi được liền cảm thấy tâm tình rất thoải mái.

- Tổng giám đốc Tiêu, cám ơn khăn tay của anh, chờ tôi đem nó giặt sạch sau đó trả lại cho anh. - Tống Hương Ngưng đối với Tiêu Hàn nói lời xin lỗi. Thiệt là, tửu lượng của mình rõ ràng không tốt, tại sao cô lại uống say như thế? Thật là không hiểu nổi mình! Còn đem khăn tay của Tổng giám đốc Tiêu làm dơ, đúng là mất mặt quá! Tống Hương Ngưng ở trong lòng không ngừng tự mắng. Tống Hương Ngưng vừa mắng mình, vừa nghĩ đến cái dạ dày không nên uống rượu của mình —— haizzzz, hơn nữa khi uống rượu vào cô lại không làm chủ được lời nói, mặc dù tửu lượng của cô không coi là quá kém.

Tiêu Hàn gật đầu một cái, giống như là đồng ý. Anh nhìn Tống Hương Ngưng lại muốn uống rượu, vốn là tính ngăn cản cô, chỉ là suy nghĩ một chút, hiện tại tâm tình của cô thật sự không tốt, dứt khoát nên để cho cô uống say một chút. Nghe người ta nói rượu thuốc chữa bệnh trong tâm.

* * * *



Tống Hương Ngưng tiếp tục hết ly rượu này đến ly rượu khác. . . . rất nhanh, một chai Brandy liền bị cô rót sạch. Sau đó cô cảm thấy đầu mình choáng váng, chỉ là cô lại thích được tâm sự, vì vậy ở một bên lặng lẽ rót sạch một bình Brandy khác, đầu óc cũng bắt đầu không còn tỉnh táo. Tiêu Hàn làm người tốt, cứ thế lắng nghe cô kể chuyện.

- Tổng giám đốc Tiêu, anh biết lại sao hằng ngày tôi cười rất vui vẻ không? - Tống Hương Ngưng mở cặp mắt mông lung, hỏi Tiêu Hàn đang ngồi đối diện.

Tiêu Hàn bởi vì uống rượu, cũng nhiều lời hơn:

- Không biết, chẳng qua tôi nhìn ra bên ngoài cô là cười rất vui vẻ, nhưng nội tâm của cô hẳn không được vui vẻ như thế? Tại sao cô lại cố đem mình ngụy trang thành như vậy? - Tiêu Hàn ở lúc tỉnh táo sẽ không hỏi Tống Hương Ngưng cái vấn đề này, hiện tại thừa dịp men say hỏi rõ ràng —— mặc dù mình sau đó có thể sẽ quên.

- Ha ha, Tổng giám đốc Tiêu, không ngờ anh lại nhìn ra được nha. - Tống Hương Ngưng cười đến rất vui vẻ - Mỗi ngày tôi đều mang mặt nạ vào cuộc sống, nhưng chưa từng có một người nào có thể lột xuống mặt nạ của tôi. Bọn họ đều cho rằng tôi đang cười thật lòng, nhưng là. . . . . . Ha ha, thôi. - Tống Hương Ngưng lắc đầu một cái, không có ý muốn tiếp cái vấn đề khó nói này.

Nhưng Tiêu Hàn cũng không dễ dàng bỏ qua cô:

- Cô nói trước kia không có ai nhìn thấy vẻ ngụy trang của cô. Hiện tại tôi đã nhìn thấy rồi, cô cũng nên cho tôi một lời giải thích về nguyên nhân của nó được không?.

Đầu Tống Hương Ngưng đã vào không ít rượu, người khác nói cái gì cô liền nghe cái đó.

- Bởi vì ba tôi đã từng nói, mẹ khi còn sống thích cười nhất, bà ấy đối với mỗi người cũng rất tốt, cho nên tôi hi vọng có thể kế thừa phẩm chất này của mẹ. - Đây cũng là lý do duy nhất để cô luôn phải vui cười với mọi người.

Tiêu Hàn lại không cho là đúng, hai tay anh dùng sức quàng qua bả vai Tống Hương Ngưng nói:

- Tại sao muốn vì người khác mà làm ra vẻ như thế? Không phải sống như thế sẽ rất mệt mỏi sao?

- Nhưng tôi không muốn người khác thấy tôi cô đơn, để rồi vì thế muốn che chở, bảo vệ tôi. – Bỗng dưng hốc mắt của Tống Hương Ngưng lại đỏ hồng lên.

- Cô chính là cô, không cần vì người khác đi cố tại niềm vui giả tạo. - Tiêu Hàn uống cạn ngụm rượu cuối cùng, chậm rãi mở miệng nói - Thật ra thì, mỗi người đều có một nỗi buồn trong lòng mình, cô cũng thế, tôi cũng vậy.

Tống Hương Ngưng mê man nhìn Tiêu Hàn:

- Tổng giám đốc Tiêu, anh là một tổng giám đốc đầy tài năng lại đẹp trai như thế chắc chắn sẽ có gặp được người phụ nữ vô cùng ưu tú. 

Cô nhớ anh là người cơ hồ muốn gió có gió, muốn mưa có mưa kia mà.

Tiêu Hàn gật đầu một cái, tiếp tục nói: 

- Thật ra thì, thời đại học tôi đã từng có một người bạn gái, cô ấy rất đẹp, cũng rất giỏi, hoàn cảnh gia đình . . . . cái gì cũng rất phù hợp gia đình của tôi, nên cha mẹ hai bên vô cùng tán thành chúng tôi tiến tới một bước nữa. Nhưng lúc chúng tôi chuẩn bị đính hôn, tôi đã vô tình phát hiện thì ra cô ấy đến gần tôi chỉ là vì gia đình cô ấy ép buộc, và chính tôi vì thế mà trở thành một thằng đàn ông mê sắc, mê gái nhà giàu.

Tiêu Hàn hít một hơi thật sâu, nói tiếp: 

- Tôi còn phát hiện, thì ra cô ấy không hề xem tôi là một người bạn trai đúng nghĩ, cô ấy đúng là một con hồ ly(*) đội lớp cừu non!

(*hồ ly tinh hay hồ ly, hồ tinh là tên gọi của những con cáo thành tinh. Theo quan niệm của một số người Trung Quốc thì trong các loài vật, thì loài cáo là loài có thể nói là thông minh nhất sau con người.)

Tiêu Hàn cố ý đem đầu ngửa lên, đem nước mắt sắp chảy ra quay ngược về lòng—— đến khi anh thấy những điều ấy đã thực sự thành công. Anh mới thả lỏng trở lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra:

- Từ đó tôi liền mất liên lạc với cô ấy, và cũng đã hiểu ra một chuyện đó là những người phụ nữ đến gần tôi, đều có mục đích khác nhau, không một ai thật lòng, không toan tính và vụ lợi cả.

Tống Hương Ngưng nghe lời Tiêu Hàn nói, không khỏi cảm thấy lòng chua xót. Thì ra người đàn ông ở trước mặt lại trải qua khổ sở như vậy, mà cô thật sự không giúp được gì cho anh!

Cô đi tới bên cạnh Tiêu Hàn, sau đó ngồi xuống, nói: 

- Cũng không phải tất cả phụ nữ đến gần anh đều có mục đích riêng.

* * * *



Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng ngồi bên cạnh, mặt ngây thơ hỏi: 

- Có thật không?

Thật ra, Tiêu Hàn có vẻ mặt ngây thơ là bởi vì anh đã uống rượu quá nhiều; mới vừa rồi anh nói những lời đó, cũng là bởi vì anh uống rượu quá nhiều. Nếu không, với tính cách của Tiêu Hàn, anh sẽ không dễ dàng đem tâm sự của mình nói cho người khác biết như vậy, nhất là Tống Hương Ngưng, người chỉ vừa gặp anh có ba lần càng chẳng thể làm anh tùy tiện biểu lộ tình cảm của mình, đây là điều Tiêu Hàn chưa từng trải nghiệm qua.

Tống Hương Ngưng dùng vẻ mặt giống như đang dỗ dành một cậu bé nói với Tiêu Hàn: 

- Đương nhiên là thật rồi, Tổng giám đốc Tiêu, anh đừng xem tôi như người thích lừa gạt người khác nhé?

Tống Hương Ngưng bình thường cũng sẽ không bao giờ dụ dỗ một cậu bé như vậy, nguyên nhân chỉ có một, chính là cô cũng đã say rồi.

Tiêu Hàn dùng chút xíu tỉnh táo còn xót suy nghĩ, đúng như vậy nha. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Hương Ngưng, chính là tài ăn ngay nói thẳng của cô đã chinh phục anh.

- Ừ, suy nghĩ một chút, đúng thật là cô không có lý do gì để gạt tôi.

-Dĩ nhiên tôi không có lừa anh rồi..., tôi đâu phải mất tính người đến mức đi lừa gạt một đứa trẻ. - Tống Hương Ngưng nói.

Tiêu Hàn muốn nói gì, nhưng lại không biết nên nói cái gì, vì vậy liền không nói tiếp nữa rồi.

Qua thật lâu, Tống Hương Ngưng dần lấy lại tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy rất buồn ngủ. Vì vậy cô liền muốn đứng lên tạm biệt Tiêu Hàn để về nhà, không ngờ vừa đứng lên liền cảm thấy người lảo đảo muốn té ngã.

- Cẩn thận! - Tiêu Hàn vội vàng đứng lên, muốn đỡ Tống Hương Ngưng, bất đắc dĩ vị trí không đúng, biến thành ôm cả người Tống Hương Ngưng vào lòng ngực.

- Tổng giám đốc Tiêu, tôi. . . . . . - Tống Hương Ngưng muốn nói tiếp cái gì đó, lại bị trạng thái mập mờ trước mặt là rối loạn, cũng không biết nên nói những gì nữa; mượn men say nói ra lời mông lung không rõ, càng thêm trở thành tiếng nỉ non.

Tiêu Hàn vốn là nên buông tay, nhưng cảm giác ôm cô thật sự là rất thích, làm anh quên cả buông tay, cứ như vậy ôm Tống Hương Ngưng trong lòng; mà Tống Hương Ngưng đang lẩm bẩm lại khiến cho Tiêu Hàn nghĩ cô không được thoải mái

- Tổng giám đốc Tiêu, tôi. . . . . . - Tống Hương Ngưng cảm thấy bây giờ mặt cô nhất định là đỏ bừng, nhưng cô biết trong lúc này càng tránh né lại càng không có lợi, lý trí làm cho cô cảm thấy xấu hổ, vì vậy cô liền ngọ nguậy thân thể, ý đồ tránh khỏi lồng ngực Tiêu Hàn.

- Không cần, cô đứng yên cho tôi ôm một chút. - Tiêu Hàn biết mình đang đùa với lửa, nhưng anh thật sự là nhịn không được rồi. Cúi đầu nhìn vào đôi ngực đang ẩn hiện, anh không khỏi nổi lên dục vọng muốn hôn cô. Mà khi anh tỉnh lại, môi của anh đã dán lên môi cô.

Ừ, cảm giác rất thoải mái! Trong lòng Tiêu Hàn thầm nghĩ.

Tống Hương Ngưng vốn muốn trốn đi, nhưng cảm giác khi bị anh hôn lại rất thoải mái, dần dần khiến cô mất đi những lý trí sau cùng.

Tiêu Hàn thấy cô không có phản kháng, liền càng thêm lớn mật. Cuối cùng, anh bế ngang người cô, cùng đi vào sân thượng đặc biệt do anh thiết kế nối liền với phòng nghỉ ngơi riêng của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK