• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hai tháng, hợp tác của Tập đoàn Tiêu Thị cùng công ty Sáng Ý đã tiến hành vô cùng thuận lợi, mà Tiêu Hàn cùng Tống Hương Ngưng cũng không có lý do nào để gặp nhau nữa.

Một ngày, Tống Hương Ngưng ngồi ngẩn người ở bàn công tác, tới mức Owen Dục đứng ở sau lưng cô một lúc lâu cô cũng không phát hiện.

Chuyện gì đã xảy ra? Tống Hương Ngưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến chuyện này. Bạn tốt của cô đã hai tháng chưa có tới rồi, như thế là có ý gì? Bình thường bạn tốt của cô luôn luôn tới rất đúng ngày nha. Tại sao hiện tại hai tháng cũng còn chưa có tới? Tống Hương Ngưng thật là có té vỡ đầu bao nhiêu lần cũng không nghĩ tới loại chuyện này.

Chẳng lẽ là cô ăn đồ ăn hư? Còn là nội tiết mất cân đối? Tống Hương Ngưng suy nghĩ một chút xem có lý do nào khác không, dù sao thời gian qua vì hợp đồng quảng cáo với Tiêu Thị mà cô thường làm thêm giờ, cũng như không thường ăn bữa tối đàng hoàng. Ừ! Chắc là như vậy, không sai.

Nghĩ tới đây, Tống Hương Ngưng không khỏi an tâm một chút. Đứng dậy định đi vào toilet, quay người lại, liền đụng phải Owen Dục ở sau lưng.

- Ôi, Tổng giám đốc, từ nãy giờ anh đứng sau lưng em sao? - Tống Hương Ngưng có chút kinh ngạc hỏi. Nhìn dáng dấp Owen Dục đứng ở phía sau mình đoán là anh đã đứng khá lâu rồi, nhưng mà tại sao anh không lên tiếng?

- Ách, anh đứng ở phía sau em được một lúc rồi, cũng chỉ là em không có phát giác thôi. - Owen Dục cười khẽ một tiếng. - Còn đứng đó làm gì đây? Phải biết là đang trong giờ làm việc nha. – Anh giả vờ tức giận.

Tống Hương Ngưng cho là anh nghiêm túc, liền vội vàng giải thích:

- Thật xin lỗi, Tổng giám đốc! em không phải cố ý không tập trung đâu. Em thật sự không cố ý mà. Em. . . . . . - Tống Hương Ngưng còn muốn nói cái gì đó, chợt cơn buồn nôn xông đến, cô không thể không đẩy Owen Dục ra, hướng về phía nhà vệ sinh mà chạy.

Owen Dục thấy cô như vậy, vô cùng lo lắng, nhưng không tiện cùng cô đi vào, không thể làm gì khác hơn là chờ Tống Hương Ngưng đi ra ngoài rồi hỏi.

Thật vất vả, Tống Hương Ngưng ở trong phòng vệ sinh xử lý xong, cô liền vội vàng đi ra ngoài, tính toán xem nên giải thích gì với Owen Dục.

- Tổng giám đốc, em thật sự là không là cố ý ngẩn người, anh phải tin tưởng em. - Hiện tại Tống Hương Ngưng lo lắng chính là cái này, chứ không phải là sức khỏe của mình.

Nhưng Owen Dục lại không lo lắng chuyện cô có ngẩn ngơ trong giờ làm hay không mà chính là sức khỏe của cô, hai tay anh bắt được hai vai của Tống Hương Ngưng, lo lắng hỏi: 

- Em làm sao vậy? Có chuyện gì à?

Tống Hương Ngưng không biết phải giải thích thế nào, Owen Dục nhất định rất lo lắng, vì vậy cô chỉ nhẹ nhàng nó sơ qua coi như an ủi anh: 

- Không có chuyện gì á..., cũng chỉ là một thời gian trước loay hoay không chịu ăn uống tốt mà thôi. Em thật sự  không có chuyện gì, tổng giám đốc, anh thật không cần lo lắng ạ.

Chỉ là nội tiết mất cân đối có gì đáng ghê gớm đâu? Tống Hương Ngưng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là quyết định chờ đến khi hết giờ làm việc sẽ đi khám bác sĩ.

Owen Dục nghe được lời giải thích của Tống Hương Ngưng, sau khi xác định cô thật không có cái gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm. Anh chính là muốn chở Tống Hương Ngưng đi khám qua một lần, bởi vì anh không chịu nổi nếu cô xảy ra chuyện gì.

- Hiện tại cũng hết giờ làm rồi, em đi khám qua một chút đi! - Owen Dục đề nghị – Để anh đưa em đi.

Tống Hương Ngưng liền vội vàng lắc đầu:

- Không cần đâu ạ, em tự về được, thật không muốn làm phiền anh – Cô vốn là không muốn cùng Owen Dục có quan hệ gì ngoài quan hệ cấp trên và nhân viên, hiện tại nếu như cô cùng anh đến bệnh viện, những người khác ở công ty sẽ bàn tán cho mà xem?!

Owen Dục còn muốn nói điều gì đó, nhưng đều bị Tống Hương Ngưng cự tuyệt, anh hết cách với cô, không thể làm gì khác hơn là thuận theo cô. Cuối cùng vẫn là khuyên nhủ: 

- Em đi đường cẩn thận một chút nhé!

- Dạ, em biết rồi ạ. - Tống Hương Ngưng cười nói, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, cũng đã hết giờ làm việc, vì vậy cô thu thập đồ xong, giơ tay lên túi xách đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Tống Hương Ngưng rời đi, Owen Dục thật sự là ngổn ngang hàng trăm cảm xúc.

Tại sao, em lại không chịu tiếp nhận anh?

* * * *



Không ngờ giờ tan tầm, bệnh viện còn có nhiều người như vậy, còn có cấp số xếp hàng. Tống Hương Ngưng được một y tá đưa số thứ tự cho cô rồi bảo ngồi ở trên ghế chờ.

Thật vất vả mới đợi đến lượt cô được gọi tên, Tống Hương Ngưng liền đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, rồi đi vào.

Bác sĩ thoạt nhìn rất có kinh nghiệm, vui vẻ và thân thiện với bệnh nhân, anh hướng về Tống Hương Ngưng hỏi một chút những thông tin cơ bản, sau đó liền tiến hành hội chẩn.

- Cô Tống, cô có thể nói một chút tình trạng hiện tại của cô như thế nào không ạ? – Bác sĩ vui vẻ hỏi.

- Ừ. - Tống Hương Ngưng gật đầu một cái. - Chính là hai tháng nay tôi không có kinh nguyệt, hơn nữa tôi không ăn được gì cả, mới vừa định ăn một chút liền cảm thấy muốn ói. - Tống Hương Ngưng nhớ lại những triệu chứng của mình.

- Chưa có hai tháng? – Bác sĩ thoáng nhíu mày hỏi.

- Dạ. Không biết có phải vì khoảng thời gian trước tôi ăn uống nghỉ ngơi thất thường nên nó bị vậy hay không? Vì một hợp đồng quảng cáo nên hơn tháng trước tôi hay thức đêm, cũng ăn uống tùy tiện. Việc này không biết có quan hệ hay không? - Tống Hương Ngưng nói ra ý kiến của mình.

- Thường thức đêm, làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, đích xác rất dễ dàng đưa tới nội tiết mất cân đối. . . . . . – Bác sĩ gật đầu một cái - Chỉ là, sẽ không ghê gớm như thế! Cô Tống, tôi đề nghị cô nên làm kiểm tra về hCG(*) trong máu, tôi không loại trừ cô đã mang thai – Vị bác sĩ chuyên nghiệp nói.

(* hCG:  hCG được tổng hợp bởi những tế bào hình thành trong giai đoạn đầu của thai kỳ. Mà chính những tế bào này sau đó sẽ phát triển thành nhau thai.)

- Mang thai? Làm sao có thể?

Tống Hương Ngưng cơ hồ theo phản xạ trả lời. Cô chưa từng cùng người khác xảy ra qua quan hệ a, trừ. . . . . . Cái gì? Đợi đã nào...! Chẳng lẽ là Tiêu Hàn? Trái tim nhanh chóng truyền sự lo lắng đi khắp cơ thể.

- Cô Tống, phòng xét nghiệm máu là phòng bên kia.

Bác sĩ kiên quyết đưa Tống Hương Ngưng đi qua phòng thử máu. Ông không hy vọng mình chuẩn đoán nhầm lẫn, như thế sẽ ảnh hưởng đến quy tính của ông kia mà.

Tống Hương Ngưng không có phản đối, lặng lẽ đi về phòng thử máu của khoa sản.

Sau ba mươi phút chờ đợi, đối với người khác mà nói, có thể chỉ là đoạn thời gian ngắn; nhưng mà đối với Tống Hương Ngưng mà nói, quả thật chính là hơn nửa thế kỷ. Khi bác sĩ cấm kết quả kiểm tra máu đi ra, cô lập tức đi theo:

- Bác sĩ, báo cáo nói thế nào?

Thật ra thì thấy gương mặt vui vẻ của vị bác sĩ, cô đã căn bản đoán ra kết quả.

Bác sĩ cũng không có thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói ra kết quả:

- HCG của cô hiện đang khá cao, nói cách khác, chúc mừng cô Tống, cô đã mang thai.

Thật. . . . . . Mang thai? Mặc dù Tống Hương Ngưng đã đoán được đáp án, nhưng là, nghe bác sĩ tự mình tuyên bố, cô vẫn có chút không thể tiếp nhận được, cho nên cô lơ thơ lửng thửng cầm báo cáo kết quả bước ra ngoài, bước chân mơ hồ chậm chạp.

Điều này làm sao bây giờ? Cô thật sự mang thai. . . . . .

* * * *



Tống Hương Ngưng chưa từng cảm thấy đi ra khỏi bệnh viện cũng lâu như vậy, chân của cô tựa như đeo đá, bước chân hết sức nặng nề.

Bây giờ nên làm thế nào? Chưa kết hôn mà có con nếu ba cô biết thì sẽ làm sao? Ban đầu cô là không nên uống say.

Tìm Tiêu Hàn? Thôi, anh là người bận rộn, hơn nữa, anh ưu tú như vậy, số lần anh quan hệ với cái cô gái khẳng định là đếm không hết, nếu anh đã muốn có con cái thì chắc là nhiều vô số kể? Cái này không nên.

Đem con giết đi? Không được! Nói thế nào, sai đều là mình, đứa bé là vô tội! Bóp chết một sinh mệnh là không thể, cô - Tống Hương Ngưng thật sự không làm được.

Còn có biện pháp gì?

Không ngờ á! Tống Hương Ngưng chưa từng bao giờ nghĩ đến việc mình có lúc sẽ rối rắm như thế này. Sớm biết như thế, ban đầu nên mua thuốc uống dự phòng cho xong! Hiện tại thì tốt rồi, tiến cũng không được, lùi cũng không xong!

Tống Hương Ngưng càng nghĩ càng phiền, dứt khoát lắc đầu, sải bước đi ra khỏi bệnh viện, một chút cũng không chú ý tới tờ khám bệnh rớt ra ngoài, cũng không có chú ý tới ven đường một chiếc xe đang đậu, bên trong xe là Tiêu Hàn đang chăm chú nhìn cô.

Thật ra anh mới vừa rồi chỉ là lái xe đi qua nơi này, phát hiện cô ở chỗ này có bộ dáng như đưa đám, liền dừng xe đến xem phản ứng của cô. Kết quả Tống Hương Ngưng chẳng những không có lưu ý đến anh, còn dường như không hay giấy tờ trên tay mình rớt xuống.

Anh xuống xe, nhặt những tờ giấy Tống Hương Ngưng đánh rơi. Thuận mắt nhìn xuống, lại bị hù sợ. Cái gì? Có thai hai tháng? Tiêu Hàn vốn là tâm tình đang tốt lại bị hai từ "Có thai" làm cho trở nên tồi tệ.

Hai tháng. . . . . . Đó không phải là thời gian cùng anh xảy ra quan hệ sao? Tiêu Hàn càng nghĩ càng giận, mặt cũng càng ngày càng lạnh. Anh ghét nhất chính là chuyện cùng người khác dây dưa không rõ ràng, anh cho là lần trước Tống Hương Ngưng và anh đã thanh toán xong nợ nần rồi, thật thanh toán xong tất cả. Khi đó, anh vẫn còn nghĩ Tống Hương Ngưng là một cô gái vô cùng cá tính; không nghĩ tới, giữa bọn họ, còn sẽ có quan hệ tiếp theo.

Anh có dự cảm, cô nhất định sẽ tìm đến anh, hơn nữa còn là vì chuyện đứa nhỏ.

- Phá, nhất định phải phá thai,.....- Tiêu Hàn không giống Tống Hương Ngưng, tính cách rất lạnh lùng. Hơn nữa, anh quyết định chuyện gì, rất khó thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK