• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua đêm bị Tống Hương Ngưng cự tuyệt, Owen Dục cùng Tống Hương Ngưng có chút lúng túng khi gặp nhau, chỉ là hai người vẫn bên cạnh nhau. 

- Owen Dục, thật xin lỗi, đêm hôm đó, em. . . . . . 

Mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng Tống Hương Ngưng vẫn muốn giải thích một chút về chuyện đêm hôm đó. 

Owen Dục không cho cô giải thích, anh nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của cô... 

- Hương Ngưng, không cần nói, anh hiểu mà. 

Anh hướng về cô khẽ mỉm cười. 

Owen Dục đã rất lâu không có lộ ra khuôn mặt tươi cười này, tảng đá lớn trong đầu Tống Hương Ngưng rốt cuộc thoáng buông xuống, nhưng cô vẫn có chút không biết 

- Anh hiểu? 

Thật ra mà nói, chính cô cũng không biết nên giải thích như thế nào về chuyện hôm trước nữa kia mà. 

- Ừ! - Owen Dục gật đầu một cái – Em chỉ là quá khẩn trương, không có chuẩn bị sẵn sàng mà thôi. Anh đồng ý với em, sau khi chúng ta kết hôn, mới nói lại chuyện này. 

Anh như thể đang cấp cho Hương Ngưng một đặc ân lớn. 

Nghe xong lời nói của Owen Dục, Tống Hương Ngưng vốn là nghĩ mình cần phải nói thêm gì đó, nhưng cái gì cũng không nói được, chỉ là hướng về anh mỉm cười có chút gượng ép. 

Owen Dục lại nhìn Tống Hương Ngưng một lúc lâu, mới lại nói: 

- Được rồi, chúng ta không cần tiếp tục ngẩn người ở đây như thế. Hôm nay chúng ta nên dọn dẹp lại đồ đạc, em đừng quên chúng ta đã mua vé máy bay chiều mai nhé!. Chúng ta không bắt đầu dọn dẹp từ bây giờ thì sợ không kịp rồi...! 

Tống Hương Ngưng ở nước Pháp đã hoàn thành tốt khóa học của mình, hơn nữa hai người cũng đã đi tham quan một số nơi trong thị trấn, Owen Dục không cưỡng được yêu cầu muốn trở về nước của Tống Hương Ngưng, liền mua vé máy bay sớm nhất để cùng cô trở về nước. 

Trải qua sự nhắc nhở của Owen Dục, Tống Hương Ngưng mới đột nhiên nhớ tới mình thật ra đã học xong lâu rồi, hơn nữa còn đi chơi được mấy ngày bên này, bây giờ phải trở về nước, trong đầu không khỏi dâng lên một cỗ tình nhớ quê nhà sâu sắc 

- Anh không phải nói muốn ở lại đây chơi thêm mấy ngày nữa sao? em còn nghĩ là thật nên chưa chuẩn bị gì hết; còn chưa mua quà cho ba nữa. 

Vừa nhắc tới ba của mình, tâm tình hưng phấn trong lòng Tống Hương Ngưng lập tức trở thành áy náy. 

Ba năm trước đây, thời điểm cô ly hôn, mặc dù ba không nói gì nhưng cô biết ba không ngừng tự trách bản thân, cả ánh mắt của ba khi nhìn cô, cô có thể nhìn ra ông nhất định là đối với cô vô cùng thất vọng. Dù sao nguyên nhân cô và Tiêu Hàn ly hôn cũng là cô không chung thủy. Cũng bởi vì nguyên nhân này, trong ba năm Tống Hương Ngưng đi, ba Tống cũng không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, không phải cô không có gọi điện thoại về nhà, mà ba Tống không chịu nghe điện thoại của cô. Cũng bởi thế, cho nên cô mới nghĩ nhanh lên một chút trở về để gặp ba mình, để cô có thể cầu xin sự tha thứ của ông, chỉ cầu mong ông sẽ bỏ qua. 

Nhìn ra được tâm tình có một chút biến hóa của cô, tâm tình hưng phấn của Owen Dục cũng biến thành sa sút. Lúc trước anh nghe nói qua hai người ly hôn là do Hương Ngưng, cũng đã nghe nói qua ba Tống vì nguyên nhân này mà không chịu tha thứ cho Tống Hương Ngưng, cho nên hiện tại Tống Hương Ngưng lo lắng là điều dễ hiểu. 

- Hương Ngưng, anh tin tưởng em không phải là loại con gái như vậy, anh cũng tin tưởng ba em không phải là một người cố chấp, không hiểu chuyện; chờ đến lúc em về nước, em vẫn có thể là một đứa con gái ngoan của ba. - Owen Dục đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô và nói lời an ủi. 

Tống Hương Ngưng không tránh thoát ngực của anh, hơn nữa còn xoay người lại ôm ngược lại anh 

- Cám ơn anh, Owen Dục. Chẳng qua em thật rất sợ ba em lại không để ý tới em, em. . . . . . 

Cô vẫn chưa nói hết, liền cảm thấy trong cổ họng một hồi nghẹn ngào, chỉ còn biết khóc mà thôi. 

Owen Dục vốn còn đang bởi vì được Tống Hương Ngưng ôm ấp yêu thương mà âm thầm vui mừng, nhưng cảm thấy hình như cô đang khóc, nên liền đau lòng. 

Anh vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, dịu dàng an ủi

- Không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì, bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em. . . . . . 

Có lẽ là khóc đủ rồi, Tống Hương Ngưng mới bằng lòng dừng lại, cô rời khỏi ngực của anh, đưa đôi mắt có hơi ửng hồng hướng về Owen Dục, ra lệnh 

- Được rồi, nếu chúng ta không dọn dẹp hành lý, máy bay ngày mai liền không đến kịp, vậy chúng ta không về được rồi. 

Cô không có nhìn anh, bởi vì cô sợ vừa nhìn thấy anh rồi cô sẽ nhịn được lại tiếp tục khóc. 

Thấy cô đã không còn vấn đề lớn gì, Owen Dục cũng yên lòng hơn, vì vậy cũng liền bắt đầu dọn dẹp đồ đạt 

- Hương Ngưng, em gọi một cú điện thoại cho bà chủ đi, nói bà chủ một hồi nữa đến đây hoàn thành hợp đồng và kiểm tra nhà cửa, anh sợ ngày mai đến sẽ không kịp. 

Anh vừa dọn dẹp vừa phân phó với Tống Hương Ngưng. 

- Dạ - Nhận được phân phó, Tống Hương Ngưng lập tức làm theo. 

Dù sao đồ đạc đều là của Owen Dục, cô chỉ có một ít vật dụng trong phòng nhỏ, những thứ khác cô không tính toán mang đi, một là sẽ cho người khác hai là để lại cho người khách mới. 

Một lát sau, chủ cho thuê nhà đã tới. Ông rất đơn giản kiểm tra một lượt phòng ốc, liền cười sau đó đến chỗ bọn họ nói: 

- Cậu Âu, cô Tống, không nghĩ tới hai người ở chỗ này ba năm, phòng ốc cũng không có tổn hại nào, chỉ cần ngày mai hai người giao chìa khóa lại cho tôi là được. Còn nữa, đây là tiền giữ chỗ hai người giao cho tôi lúc đầu, hiện tại tôi trả lại cho hai người. 

Nói xong ông liền đưa tay vào túi áo móc ra bao thư đưa cho Tống Hương Ngưng. 

Tống Hương Ngưng nhận lấy bao thư, cười nói: 

- Cám ơn ông ạ! Chúng tôi bảo vệ tốt phòng ốc, đó là nghĩa vụ chúng tôi nên làm. Còn nữa, bây giờ chúng tôi trả chìa khóa lại cho ông luôn, tối hôm nay chúng tôi không có ra ngoài, ngày mai chúng tôi chỉ cần khóa là có thể đi rồi. 

Người chủ nhà suy nghĩ một chút, rồi gật đầu 

- Như vậy cũng tốt, dù sao ngày mai hai người cũng đi tương đối sớm - Nói xong ông lại nhìn Owen Dục đang ra sức dọn dẹp hành lý – Cậu Âu, cậu có một người vợ vô cùng hiền ngoan, thật là có phúc lắm. 

Owen Dục vốn là nghĩ sẽ nói tiếp theo lời của ông chủ, nhưng là cuối cùng vẫn là sửa lại 

- Ông chủ à, bây giờ chúng tôi còn không phải là vợ chồng, tôi chỉ là bạn trai của cô ấy mà thôi. 

Anh nhớ mình mới đảm bảo với Hương Ngưng sẽ không làm khó cô nữa, cho nên liền muốn bảo vệ cho danh tiếng của cô. 

Biết mình nói sai, ông chủ nhà cho thuê cười đến xấu hổ 

- Hả? Còn không phải là vợ chồng à? Chỉ là, sau này sẽ là vợ chồng, ha ha. Được rồi, tôi cũng không quấy rầy hai người dọn dẹp hành lý nữa, cái chìa khóa này tôi lấy đi trước, chúc hai người thượng lộ bình an. 

Nói xong ông liền đi ra ngoài. 

- Được rồi, chúng ta tiếp tục dọn dẹp đi! - Owen Dục chờ ông chủ nhà đi rồi, lại tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của mình. 

Ba năm qua, hai người mua không ít đồ đạc, nhưng làm sao mang đi hết, hai người cuối cùng nhất định chỉ mang hành lý của mình đã mang đi, còn lại trừ một ít đồ điện, hai người quyết định đem ra ngoài quyên góp cho hội từ thiện của thị trấn. 

Bận rộn một ngày, sau khi ăn một chút cơm tối, hai người cũng rất nhanh trở lại phòng riêng của mình và ngủ một giấc thật ngon. 

Ngày thứ hai, lần nữa kiểm tra lại đồ đạc mình còn thiếu gì không, sau đó hai người cùng nhau ra phi trường. Trải qua một trận đợi chờ trên máy bay, rốt cuộc máy bay cũng chậm rãi hạ cánh. Đi qua cục kiểm an, hai người rời khỏi phi trường. 

- Rốt cuộc cũng trở về 

Nhìn hoàn cảnh quen thuộc, Tống Hương Ngưng liền vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK