Khi biết Tiêu Hàn cùng Tống Hương Ngưng đã ly hôn, Thường Tiểu Nguyệt đối với Tiêu Hàn lại châm lên ngọn lửa tình. . . . . phải nói, cô đối với Tiêu Hàn là chưa bao giờ ngừng yêu, hiện tại thậm chí là so với trước kia có tăng không giảm, cho nên cô cố gắng hết cho hai người thêm một cơ hội.
Lúc phát hiện trên bàn làm việc nhiều hơn một ly cà phê, Tiêu Hàn rốt cuộc ngẩng đầu lên, ngay sau đó thấy Thường Tiểu Nguyệt đứng ở một bên.
- Làm sao cô lại đứng ở chỗ này? Tôi có bảo cô đi vào sao? - Tiêu Hàn vừa cầm lên cà phê vừa nói.
- Không có ạ. - Thường Tiểu Nguyệt đã sớm có thói quen với sự lạnh nhạt của Tiêu Hàn, điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến sự yêu thích mà cô dành cho anh - Tổng giám đốc, em đi vào là muốn đưa café cho anh.
- Ừ, tôi đã uống rồi, cô có thể đi ra ngoài. Mà bây giờ đã sắp tan việc, cô cũng nên chuẩn bị về đi - Tiêu Hàn nói.
- Còn Tổng Giám đốc thì sao ạ? - Thường Tiểu Nguyệt thấy anh không có bất kỳ ý tứ gì muốn ra về, liền lên tiếng quan tâm.
Tiêu Hàn lắc đầu một cái
- Tối nay tôi không có ý định đi về, còn có rất nhiều tài liệu chưa làm xong.
Mấy hôm trước, Tiểu Xuyên phát sốt, Tiêu Hàn luôn bên cạnh con trai, chuyện của công ty vì thế bị vứt xuống qua một bên, hiện giờ mọi chuyện tạm ổn, anh cũng muốn trở lại với công việc để bù lại cho những ngày qua.
Thường Tiểu Nguyệt nghe xong lời nói của Tiêu Hàn, ngoài mặt không có biến hóa, vẫn như cũ duy trì nụ cười, nhưng nội tâm lại nghĩ đến mưu kế khác.
- Tổng giám đốc, anh cứ tiếp tục đi, em không quấy rầy anh nữa. - Thường Tiểu Nguyệt nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, lúc nãy đã là giờ tan làm, cô liền thu thập một tý muốn cùng anh ra về.
Mà trong phòng làm việc của tổng giám đốc Tiêu Hàn, mặc dù anh một mực xem văn kiện, nhưng tinh thần cũng không phải hết sức tập trung. Anh đang lo lắng cho Tiểu Xuyên, không biết bệnh của nó có thể tái phát hay không, không biết tối nay nó không có ba chăm sóc thì có thể ngủ được không?
Nhắc tới cũng kỳ quái, Tiêu Hàn vẫn cho là mình sẽ là hết sức ghét đứa bé này, bởi vì từ nhỏ anh chỉ cần nhìn thấy con nít khóc anh sẽ chán ghét ngay, bây giờ không nghĩ tới anh thế nhưng lại như vậy quan tâm Tiểu Xuyên, ngay cả mẹ Tiêu cũng nói rất hiếm thấy.
Tiêu Hàn đang suy nghĩ về Tiểu Xuyên, không có chú ý tới mẹ Tiêu đã đẩy cửa vào, vẫn còn lo lắng Tiểu Xuyên không được khỏe mạnh, thấy mẹ Tiêu lấy tay quơ quơ ở trước mặt anh, anh mới phục hồi lại tinh thần.
- Mẹ, vì sao lại tới? Tiểu Xuyên đâu? - Tiêu Hàn nhìn thấy mẹ Tiêu không thể nghi ngờ, vô cùng kinh ngạc.
Mẹ Tiêu giả bộ ghen nói:
- Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, bây giờ con cả ngày lẫn đêm đều chỉ nhớ công việc và Tiểu Xuyên, mẹ rất hoài nghi ở trong lòng con mẹ ở vị trí nào?
- Mẹ, làm sao mẹ lại ghen đây? Mấy ngày trước Tiểu Xuyên không phải sốt sao? Khi đó mẹ cũng rất nóng nảy đến con còn ghen đó. Còn nữa, công việc của con không phải đã bị bỏ qua một bên sao? Đương nhiên là muốn bù lại. - Tiêu Hàn nhìn bộ dạng ghen tuông của mẹ cảm thấy rất bất đắc dĩ, mặc dù anh biết mẹ là đang cùng anh nói giỡn.
- Biết rồi, biết rồi, cái đứa con này chỉ xem công việc cùng con cái là thứ quan trọng mà thôi. – Mẹ Tiêu rốt cuộc cười - Không cần lo lắng, Tiểu Xuyên không có chuyện gì, ba con đang chăm sóc. Mẹ tới đây chính là tới thăm con một chút xem con có tự không ngược đãi mình không?
Tiêu Hàn không hiểu nổi ý tứ của mẹ Tiêu
- Ngược đãi mình? Mẹ, có ý gì à?
Anh cũng hơi hơi hiểu ý tứ trong câu nói kia, nhưng hiện tại anh thật nghe không hiểu mẹ Tiêu đang muốn nói về cái gì. Mẹ Tiêu tức giận liếc Tiêu Hàn một cái, mới tiếp tục nói:
- Hiện tại mẹ nghĩ con không nên chỉ lo công việc, cái gì khác đều không để ý, đến cơm cũng không ăn. Bây giờ nhìn lại, mẹ tới thăm con là chính xác, con nhất định còn chưa có ăn cơm!
Mẹ Tiêu nói xong, giọng nói có chút nặng.
Tiêu Hàn cũng biết mẹ Tiêu đang tức giận, vội vàng dụ dỗ
- Mẹ, con còn chưa có ăn cơm, nhưng không có nghĩa là con sẽ không đi ăn cơm, bây giờ con cảm thấy còn sớm, còn không muốn ăn cơm sớm như vậy mà thôi.
- Thật? – Mẹ Tiêu nửa tin nửa ngờ hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi, con có bao giờ lừa gạt mẹ chưa? – Lúc Tiêu Hàn nói, lòng không ngừng rối loạn.
Lúc này Mẹ Tiêu mới cười
- Được rồi, sẽ tin con lần này. Tốt lắm, con tiếp tục xem tài liệu đi, mẹ ngồi chơi một chút rồi về.
Lúc này Tiêu Hàn mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng bây giờ anh cũng không có ý định xem tài liệu nữa, dứt khoát cùng mẹ Tiêu ngồi xuống sofa.
- Tiêu Hàn à, mẹ cảm thấy con quá mệt mỏi. – mẹ Tiêu có chút không đành lòng nhìn Tiêu Hàn nói.
Tiêu Hàn lại lắc đầu:
- Mẹ, con không mệt, vì Tiểu Xuyên cùng công ty, thật không mệt.
Nói đến Tiểu Xuyên, mẹ Tiêu giống như là nhớ tới cái gì, vì vậy liền nói ra:
- Tiêu Hàn à, con xem, Tiểu Xuyên của chúng ta lớn mau ghê.
Tiêu Hàn gật đầu một cái
- Đúng vậy, còn hai tháng nữa tròn một tuổi.
Nói cách khác, anh đã không có Tống Hương Ngưng bên cạnh gần một năm. Tiêu Hàn chợt nghĩ đến cái này, ánh mắt dần mờ đi.
- Tiểu Xuyên nhanh chóng tròn một tuổi rồi, nó cũng sắp biết nói chuyện rồi. Lúc ban đầu đứa bé đều học gọi ba mẹ, nhưng Tiểu Xuyên không có mẹ, con xem có phải hay không nên tìm cho Tiểu Xuyên một người mẹ?
Mẹ Tiêu sửa sang lại ngôn ngữ một chút, rốt cuộc có thể nói đơn giản, tóm tắt được ý muốn nói ra.
Làm sao Tiêu Hàn có thể không hiểu ý tứ của mẹ Tiêu. Chỉ là
- Mẹ, con đã nói rồi, con không muốn lấy vợ lần nữa.
Mẹ Tiêu cho là anh bởi vì đoạn hôn nhân thất bại trước kia nên hiện tại có chứng bệnh sợ hôn nhân, liền tiếp tục mở miệng khuyên nhủ:
- Tiêu Hàn, mẹ hiểu rõ con rất thích Hương Ngưng, nhưng ấy là loại phụ nữ không đứng đắn, làm thế nào có thể xứng đáng với con? Con chính là nên quên cô ấy, tái giá một với một cô gái khác tốt hơn.
Nghe được mẹ đang nói Tống Hương Ngưng, Tiêu Hàn rất muốn nói cho bà biết sự thật, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trốn tránh
- Mẹ, không nên nói nữa, con đã nói rồi, con không muốn lấy vợ khác, bây giờ điều con muốn làm chính là chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên, và quản lý tốt công ty.
Mẹ Tiêu biết nhiều lời vô ích, cũng không nói gì nữa
- Được rồi, Tiêu Hàn, mẹ hiểu hiện tại có nói cái gì con cũng không muốn nghe, chẳng qua mẹ hi vọng con có thể suy nghĩ lại, coi như không phải vì chính mình mà nghĩ, con hãy vì Tiểu Xuyên mà nghĩ.
Mẹ Tiêu nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Hàn. Vừa đi ra khỏi cửa, mẹ Tiêu liền đụng phải Thường Tiểu Nguyệt mới ra bên ngoài trở về.
- A! Dì, dạo này dì khỏe không ạ?
Thường Tiểu Nguyệt tươi cười, đi đến chào hỏi Mẹ Tiêu. Mẹ Tiêu nghiêm túc quan sát Thường Tiểu Nguyệt một phen, sau mới nói:
- Không phải tan sở rồi à? Tại sao con còn chưa về?
Hơn nữa trong tay còn cầm hai hộp đồ ăn.
Thường Tiểu Nguyệt tiếp tục cười nói:
- Con nghĩ tối nay Tổng gíam đốc lại làm thêm giờ, nên con đi mua cho anh ấy chút thức ăn ạ, hơn nữa con cũng tự nguyện ở lại cùng anh ấy tăng ca, mong giúp đỡ được một phần cho anh ấy.
Thật ra thì cô có dụng ý khác. Mẹ Tiêu không phải ngày đầu tiên đi vào xã hội này, dĩ nhiên biết Thường Tiểu Nguyệt đang tính toán cái gì
- Vậy con cứ cùng Tổng giám đốc làm thêm giờ đi, nhớ, phải cố gắng chăm sóc tốt cho Tổng giám đốc.
Mẹ Tiêu nói xong liền đi. Đã có có sẵn ứng cử viên, bà cần gì phải lãng phí sức lực nhờ người làm mai nữa?