- Hương Ngưng, chúng ta tới nước Pháp đã ba năm, trong thời gian đó em đi học gần hết thời gian, chúng ta không có ngày nào được đi chơi thoải mái hết, hay là sau khi học xong chúng ta ở lại thêm một thời gian nữa để đi chơi cho đã được không?
Lúc Owen Dục rước Tống Hương Ngưng trở về sau giờ học liền lên tiếng đề nghị. Trải qua sự nhắc nhở của Owen Dục, Tống Hương Ngưng mới ý thức tới mình đã rời nhà trong ba năm, nhớ lại sự việc xảy ra trước ngày đi làm tim của cô lại nhói đau.
- Không, em muốn trở về nước.
Cô không có đồng ý đề nghị của anh.
- Tại sao vội vã trở về nước? Chúng ta đã ở đây ba năm thì một hay hai tháng nữa có là gì?- Owen Dục không hiểu.
Tống Hương Ngưng liền giải thích
- Tổng giám đốc à, anh cũng đã nói, chúng ta đã tới nước Pháp ba năm, em đã không có làm việc trong ba năm, hiện tại em không trở về làm việc liền, em sợ mình sẽ quên công việc mất.
Cô cũng không nói hết những điều suy nghĩ trong lòng mình, mà chỉ lấy một cái cớ ở bên ngoài.
Owen Dục không tán thành như vậy
- Tại sao nói như vậy chứ! Công việc của em rất đơn giản, hơn nữa em vẫn luôn đang làm rất tốt đó thôi.
Anh cố ý nói xong có chút mập mờ. Thông minh như Tống Hương Ngưng lần này lại dễ dàng mắc câu
- Lúc nào vậy ạ? Em ở đây mấy năm vẫn luôn đang đi học, có làm việc ở công ty nào đâu? Em vẫn cầm tiền của công ty để học, em chỉ muốn sau này có thể cống hiến lại cho công ty.
Nói đến cái này, trong lòng Tống Hương Ngưng không khỏi có chút buồn buồn, cô cảm thấy rất cần phải xin lỗi “Sáng Ý”, bởi mấy năm nay cô chỉ tiêu xài mà chưa học hành được gì hết.
Owen Dục lắc đầu một cái
- Em không phải chưa cống hiến được gì, em vẫn luôn làm rất tốt, em thật sự rất thích hợp làm vợ của anh.
Anh lại cố ý nhai đi nhai lại.
Giờ đây Tống Hương Ngưng biết lời nói của Owen Dục mới rồi có ý tứ gì, có chút bất đắc dĩ cười khổ một cái
- Tổng giám đốc, anh biết em vẫn luôn coi anh là bạn bè tốt, em đối với anh. . . . . . không có ý nghĩ khác.
Cô rất dứt khoát nói ra suy nghĩ bên trong lòng mình.
Owen Dục đã sớm nghĩ tới đáp án này của Tống Hương Ngưng, nhưng trong lòng thật không dễ chịu
- Hương Ngưng, đến tột cùng là anh có nơi nào làm chưa được đủ tốt, anh nơi nào khiến em chưa hài lòng?
Lúc anh nói chuyện không có nhìn cô, anh sợ cô nhìn ra nỗi đau trong lòng của anh.
Tống Hương Ngưng biết mình lại làm thương tổn đến Owen Dục, chính cô cũng rất không dễ chịu, nhưng cô không có muốn lừa gạt anh
- Tổng giám đốc, anh cái gì cũng tốt cả, nhưng em không tìm được loại cảm giác cần có trong tình yêu. - Cô nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
- Nhưng ở trước mặt người khác, chúng ta không phải là phối hợp rất khá sao?
Owen Dục nói, anh thậm chí còn cho là, anh có một phần có thể hiểu Tống Hương Ngưng, không ngờ cuối cùng lấy được còn là cái kết quả này. Tống Hương Ngưng không biết thì ra là cô đã làm cho Owen Dục hiểu lầm, không khỏi cảm thấy có chút áy náy, cô vội vã nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi, Tổng giám đốc à, em không biết hành động của mình làm cho anh nảy xin ảo giác ấy. Ở trước mặt người khác, chúng ta là một đôi tình nhân, cho nên chúng ta biểu hiện thân mật một chút là rất bình thường, nhưng em vẫn luôn xem anh là một người bạn, cho nên. . . . . . tạo cho anh tình huống khó xử này, em rất xin lỗi.
Mặc dù biết bây giờ mình nói gì cũng không có tác dụng, nhưng cô vẫn là tiếp tục nói xin lỗi, hy vọng có thể giải tỏ cảm giác tội ác trong lòng mình.
- Hương Ngưng, dáng dấp anh rất xấu sao? - Owen Dục bỏ đề tài mới vừa rồi qua một bên, chuyển qua hỏi vấn đề hoàn toàn khác.
Tống Hương Ngưng cơ hồ là lập tức chỉ lắc đầu
- Đương nhiên không phải ạ, Tổng giám đốc dáng dấp rất đẹp trai. Khác các Giám đốc khác khi họ đều đã có một độ tuổi nhất định rồi, hơn nữa rất nhiều người tuổi đã cao, không giống như anh, vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, rất nhiều cô gái đều yêu thích anh
Cô phân tích chi tiết.
Nghe xong Tống Hương Ngưng trả lời, nét mặt Owen Dục không có bao nhiêu biến chuyển, mà tiếp tục hỏi:
- Vậy anh rất nghèo sao?
- Phốc . . . . -Tống Hương Ngưng vừa nghe xong cậu hỏi của Owen Dục, liền bật cười tại chỗ - Tổng giám đốc, anh là Tổng giám đốc của công ty “Sáng Ý”?! Sáng Ý mặc dù không phải là một Tập đoàn lớn, nhưng mà ở mảng quảng cáo vẫn được xem là vừa đủ, anh muốn làm tỷ phú sao?
Càng ngày càng cô càng không hiểu Owen Dục tại sao phải hỏi cái vấn đề này.
- Vậy tính khí anh rất xấu sao? - Owen Dục lại hỏi.
Tống Hương Ngưng dùng nét mặt người ngoài hành tinh nhìn Owen Dục, trên mặt rất rõ ràng viết "Người này rất ngu", chỉ là cô vẫn nói ra ý kiến của mình
- Ai nói tính cách của Tổng giám đốc xấu xa? Em cảm thấy tổng giám đốc đối với tất cả nhân viên đều rất tốt, rất dịu dàng và hòa đồng.
- Với trí tuệ của em, em nghĩ anh là một đẹp trai, có nhiều tiền, tính cách tốt? - Owen Dục tổng kết lại mấy vấn đề mới vừa rồi, lại một lần nữa hỏi.
Mà Tống Hương Ngưng liền rất dùng sức gật đầu một cái.
- Phụ nữ đối với người như anh thì lực kháng cự sẽ như thế nào?
Tống Hương Ngưng trả lời rất nhanh chóng
- Phụ nữ gặp phải người giống anh, ai còn chạy thoát? Đã sớm quỳ dưới chân anh rồi.
Cô nhớ tới trong công ty nhiều cô gái trẻ tuổi rất ngưỡng mộ Owen Dục, thậm chí còn tự động bắt đầu vì Owen Dục xem xét có cô gái nào tốt một chút để làm mai cho anh. Dĩ nhiên, chỉ là len lén chơi ở trong lòng một chút.
- Vậy em có phải phụ nữ không? - Owen Dục chợt ngẩng đầu nhìn cô.
Tống Hương Ngưng bị động tác của Owen Dục làm cho sợ hết hồn, ngây người một lúc lâu mới máy móc gật đầu một cái.
- Vậy coi như là bạn gái chính thức của anh nhé! Anh hỏi lại câu hỏi trọng tâm.
Vừa nghe đến cái đề tài này, đầu Tống Hương Ngưng liền đau đớn, tại sao anh lại thích hỏi như thế? Anh là muốn nói những gì?
Owen Dục còn nói:
- Căn cứ vào câu trả lời mới vừa rồi của em, em bắt buộc phải làm bạn gái của anh, trừ phi em không phải là con gái.
Anh cố ý muốn kích cô.
Tống Hương Ngưng biết dụng ý của anh, nhưng bây giờ cô không nói cái gì để phản bác anh.
Owen Dục thấy Tống Hương Ngưng không nói gì, cho là cô ngầm cho phép, liền đi đến phía sau, mặc kệ cô giãy giụa, nhẹ nhàng ôm cô
- Em xem đây là một cơ hội cho chúng ta được không?
Tống Hương Ngưng thấy giãy giụa không có kết quả, đồng thời gương mặt đỏ hồng, thân thể cứng còng được không biết phải làm như thế nào.
Owen Dục cúi đầu nhìn Tống Hương Ngưng, phát hiện mặt của cô trở nên đỏ bừng, biết lời nói của mình đối với cô có ảnh hưởng, mà cái ôm này lại đánh thẳng vào tâm tình của anh, trong lòng trở nên vô cùng sảng khoái
- Hương Ngưng, được không? - Lại một lần nữa anh hỏi ý kiến của cô.
Suy tư một hồi, Tống Hương Ngưng rốt cuộc gật đầu một cái
- Được rồi, em đồng ý với anh, sẽ cố gắng tiếp nhận anh.
Coi như là cho hai bên cũng một cái cơ hội đi!