Mà người ở chung với cô là Owen Dục lại không có cảm thụ sự thư thái như vậy. Vốn là thật vất vả mới có thể làm cho hai người đơn độc sinh hoạt chung một chỗ, nhưng Tống Hương Ngưng hoàn toàn chỉ là coi anh là một bạn cùng phòng xa lạ, chỉ có lúc đụng phải nhau mới gật đầu nhẹ để hỏi thăm, bình thường sẽ không cùng anh nói chuyện phiếm, đi siêu thị cũng tự mình đi, cho dù lúc trở lại cầm bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm cũng là như thế, một chút cũng không có cho anh giúp qua.
Chỉ là, Owen Dục không phải bình thường, lòng kiên nhẫn của anh có rất nhiều. Anh có thể đợi Tống Hương Ngưng, đồng thời nếu có cơ hội anh sẽ sáng tạo cách bày tỏ tình cảm . . . . mặc dù lần nào Tống Hương Ngưng cũng không cho anh cơ hội.
- Hương Ngưng, hôm nay là chủ nhật, em phải đi học sao? - Owen Dục biết nhưng còn hỏi, anh làm sao không biết Tống Hương Ngưng lúc nào thì có tiết học lúc nào thì không có? Chỉ là đang cố tạo cơ hội bắt chuyện.
Mà Tống Hương Ngưng lại thành thật trả lời
- Hôm nay em không có tiết ạ, giờ học của em đều là thứ hai đến thứ sáu ạ.
- Ừ, vậy em có muốn đi siêu thị mua đồ hay không? - Anh tiếp tục hỏi.
Tống Hương Ngưng trợn mắt, tức giận nói
- Tổng giám đốc à, tối hôm qua em mới từ bên trong siêu thị gánh về tới hai túi lớn thức ăn cùng nhu yếu phẩm? em tiêu diệt thức ăn tốc độ không có nhanh như vậy đâu.
- Vậy là hôm nay em không cần đi học, cũng không cần đi siêu thị phải không? - Trong lời nói của Owen Dục lộ ra không ít hưng phấn.
Tống Hương Ngưng không rõ chân tướng nhìn tới Owen Dục
- Tổng giám đốc Âu, em là không cần đi học cũng không cần đi siêu thị ạ, nhưng tại sao anh lại hưng phấn như thế à?
Thấy mục đích đạt tới, Owen Dục liền đem suy nghĩ của mình nói ra
- Hôm nay tất cả mọi người không có chuyện gì làm, hay là chúng ta ra ngoài dạo đi!
Tống Hương Ngưng rõ ràng đối với đề nghị của Owen Dục không có hứng thú
- Tại sao muốn ra ngoài dạo ạ? Ở chỗ này rất tốt, huống chi em còn chưa quen cuộc sống bên này, lỡ lạc đường thì làm thế nào?
Owen Dục đã sớm biết Tống Hương Ngưng không phải dễ dàng đối phó như vậy, liền xuất đòn sát thủ:
- Chúng ta tới lâu như vậy cũng không có ra ngoài chơi bao giờ.
- Vậy thì thế nào? - Tống Hương Ngưng hoàn toàn không hiểu.
- Này . . . . - Owen Dục không còn cách nào khác - Nhưng là hôm nay là sinh nhật của anh. . . . . . - Anh uất ức nói.
Tống Hương Ngưng hoàn toàn không biết hôm nay là sinh nhật của Owen Dục
- Cái gì? Hôm nay là sinh nhật của anh? - Thấy Owen Dục không có nửa điểm đùa giỡn, cô lại tiếp tục nói – Ngại quá, Tổng giám đốc Âu, em thật không biết hôm nay là sinh nhật của anh nên chưa có chuẩn bị quà cho anh,. . . . . . Nếu không như vậy đi, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút được không?
Owen Dục được gãi đúng chỗ ngứa
- Ừ! – Anh vì muốn có nhiều một chút thời gian ở bên cạnh Tống Hương Ngưng, có thể cùng cô trò chuyện nhiều hơn, mà không để tâm đến quan hệ cấp trên và cấp dưới của hai người.
- Vậy anh đợi em một chút, em thay quần áo xong, lập tức cùng anh đi chơi. - Tống Hương Ngưng nói xong liền đi vào phòng của mình. Chỉ chốc lát sau, Tống Hương Ngưng đã bước ra ngoài với một bộ quần áo mới.
Cô đặc biệt đổi một chiếc áo đầm chiffon, cắt xén thích hợp, phần váy màu tím, mặc trên người cô càng làm cho người ta cảm giác cô như một nàng công chúa.
Owen Dục nhìn thấy Tống Hương Ngưng ăn mặc xinh đẹp, không khỏi huýt sáo
- Oa oa, Hương Ngưng à, em mặc cái này thực đẹp quá đi! Quả thật giống như là công chúa đó. – Anh thật lòng ca ngợi.
Tống Hương Ngưng bị anh khen, có được điểm không tự nhiên, mặt cũng liền đỏ lên
- Tổng giám đốc Âu, anh nói sai rồi, em không phải người đẹp, anh mới là người đẹp, anh rất giống bạch mã hoàng tử của những cô gái. – Cô thuận miệng nói.
- Hả? Anh giống như là hoàng tử sao? Vậy chúng ta là một hoàng tử và một công chúa, chẳng phải là sự phối hợp tuyệt vời sao? - Owen Dục xấu xa cười, cố ý nói.
Biết mình lại bị nói giỡn, Tống Hương Ngưng tức giận nói:
- Được rồi, Tổng giám đốc Âu, anh tiếp tục la lối om sòm, em sẽ không đi theo anh đâu.
Owen Dục cho là Tống Hương Ngưng nói là thật, anh khẩn trương nói:
- Không! Đương nhiên là muốn đi ra ngoài, em đã đồng ý với anh, hôm nay là sinh nhật của anh à nha.
Anh giống một đứa bé nhõng nhẽo.
- Biết rồi! biết rồi! chúng ta đi nhanh đi, người đang trong sinh nhật - Tống Hương Ngưng cười.
Owen Dục cùng Tống Hương Ngưng không có đi những nơi nổi tiếng để ngắm cảnh, chỉ đến một công viên lân cận chơi một vòng, liền vào một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi.
- Em thật sự không nghĩ tới, thì ra cảnh sắc gần nhà chúng lại đẹp như thế. - Tống Hương Ngưng uống ly cà phê Blue Mountain mới vừa mang lên, mặt hưng phấn nói.
- Đó là đương nhiên, chúng ta bây giờ đang ở nước Pháp mà, thế giới nổi tiếng với lối kiến trúc độc đáo! Thiết kế Paris, vô luận là phục hồi lại kiến trúc cổ, hay đang xây dựng mới, đều là hạng nhất đấy! Đừng xem thường công viên nhỏ kia, em có biết hay không, nó thế nhưng bảng thiết kế nổi tiếng của kiến trúc sư Tero, Mạn Tư cũng ở Paris bên này, mọi nơi chúng ta đi qua đều là cực phẩm hết.
Khó được Tống Hương Ngưng đối với những thứ kia cảm thấy hứng thú, Owen Dục đương nhiên là muốn giới thiệu cho cô rồi, cho nên những ngày qua anh đều đã đi xem hết những nơi xung quanh đây, để cho anh có được dáng vẻ của người hiểu rộng.
Tống Hương Ngưng quả nhiên là có chút giật mình
- Oa, em thật đúng không nhìn ra được. Xem ra sau này chúng ta phải đi nhiều nơi mới được, nếu không sẽ lãng phí thời gian ở nơi này, như thế thật tốt rồi.
Cô bắt đầu lập kế hoạch cho những chuyến du lịch của mình.
Owen Dục thấy thế, bất giác vui mừng
- Đương nhiên là anh muốn em ra ngoài chơi một chút. . . khó được thời gian ở Pháp như thế, nhất định phải chơi cho đủ.
- Em nói là thời gian rãnh rỗi mới đi, em không phải là anh, em đến nơi này để học, không có nhiều thời giờ để bơi đi chơi như anh. - Tống Hương Ngưng tức giận nói.
Owen Dục không cho là như vậy
- Ai nói tới nơi này học thì không thể đi chơi à? Đừng cho là anh không biết, em học từ thứ hai đến thứ sáu, giống như học sinh tiểu học, nên em có thể đi chơi vào thứ bảy và chủ nhật. Thiệt là!. – Anh đều có thể phản bác lại ý của cô dễ dàng.
Nghe xong lời của Owen Dục nói, Tống Hương Ngưng có chút dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là đầu hàng nói:
- Được rồi, được rồi, theo Tổng giám đốc đi ra ngoài chơi một chút là được rồi chứ gì? Thiệt là, còn không có gặp qua như người con trai nào om sòm như anh!
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở phòng uống cà phê, cho đến khi có một người học sinh bộ dáng đáng yêu đi đến gần Owen Dục.
- Xin chào anh, tôi cảm thấy anh và vợ anh dùng ca phê có cảm giác rất ấm cúng, rất hài hòa. Vậy nên tôi có thể chụp cho hai người một bức ảnh lưu niệm không ạ?
Tống Hương Ngưng vừa nghe đến từ "vợ", mặt lập tức trầm xuống, đang muốn phản bác giải thích, đã bị Owen Dục giành nói trước.
- Dĩ nhiên có thể, tôi cùng vợ tôi đều vui lòng chụp ảnh lưu niệm, đây là vinh hạnh của chúng tôi.