Không nghĩ tới, chỉ trong vòng một ngày vận mệnh của mình lại có nhiều thay đổi như vậy. Đầu tiên là đánh Tiểu Xuyên để bị mẹ Tiêu và Tiêu Hàn phát hiện; tiếp theo là ở "Lam Điều" gặp Lăng Lạc, một người đàn ông kỳ quái, khiến cho cô đã làm những chuyện mà đến cô cũng chẳng thể tin nổi; sau đó bị Lăng Lạc uy hiếp, cô không chịu để mình bị uy hiếp, không nghĩ tới anh lập tức đem sấp hình đó chuyển phát cho Tiêu Hàn; cuối cùng Tiêu Hàn trực tiếp cùng cô ly hôn. Những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, thật sự khiến cho người ta rất khó tiếp thu.
Lăng Lạc, đúng là một người đàn ông kỳ quái, cô có cảm giác anh rất quen thuộc, giống như đã gặp qua anh ở đâu đó, nhưng là nơi nào thì cô không nghĩ ra, không thể nào nhớ nổi, càng muốn nhớ, đầu của cô càng đau.
"Lam Điều", đúng, "Lam Điều"! Hiện tại đi đến đó, có thể sẽ gặp lại anh ta! Thường Tiểu Nguyệt nghĩ tới, vội vàng xốc túi xách lên, đóng cửa lại, đi đến “Lam Điều”.
- Em đến rồi sao? - Thường Tiểu Nguyệt vừa đi vào quầy rượu, đã thấy Lăng Lạc ngồi ở một góc khuất, vì vậy vội vàng đi đến.
Thường Tiểu Nguyệt nhìn anh
- Hiện tại chúng tôi đã ly hôn rồi. Anh vui mừng chưa? – Vẻ mặt cô khinh bỉ nói.
Lăng Lạc không có đem vẻ khinh bỉ của cô để ở trong mắt, tiếp tục nói:
- Đã đến rồi thì đừng đứng đây nói chuyện, đến đây, ngồi một chút! – Anh đi đến ngồi lại chiếc ghế của mình nơi quầy bar.
Lần này Thường Tiểu Nguyệt ngoài ý muốn thuận theo anh, đi tới quầy rượu, kêu một ly bia, uống một hơi cạn sạch
- Anh biết tôi đúng không?
Lăng Lạc cười khẽ
- Đúng vậy, anh chẳng những biết em, em cũng biết anh nữa kia mà. Nhưng nếu như mà anh không chủ động xuất hiện, em sẽ không tìm được anh đâu, cho nên anh là người tốt thì phải làm người tốt đến cùng, chủ động xuất hiện trước mặt em...!
Nói xong Lăng Lạc còn dùng hai đầu ngón tay chọc chọc vào tay mình, cố làm ra vẻ đáng yêu.
- Anh thật sự là ai? - Thường Tiểu Nguyệt chỉ biết anh không phải bình thường người, hơn nữa, cô cơ hồ có thể xác định, anh cùng cô trước đây từng có một quan hệ nào đó rất thân mật, chỉ là cô không nhớ nổi chuyện đó mà thôi.
- Em muốn hỏi anh chuyện này sao? - Lăng Lạc không đáp hỏi ngược lại - Anh đã nói rồi, anh tên là Lăng Lạc.
Thường Tiểu Nguyệt còn gọi thêm một ly bia, lần nữa uống một hơi cạn sạch
- Anh biết tôi không phải muốn hỏi cái này mà
- Vậy em muốn hỏi cái gì? - Lăng Lạc cố ý giả bộ ngu – Em đừng nói là em nghĩ anh và cái người cùng em quan hệ đêm hôm đó là khác nhau nhé? Tại sao em còn hỏi câu hỏi này.
Trên mặt anh vốn đang là nụ cười vui vẻ nhưng nó cũng dần dần biến mất.
- Trước đây chúng ta có biết nhau hay không? - Thường Tiểu Nguyệt càng ngày càng hoài nghi, cô không cho là một người không quen biết lại vô duyên vô cớ tới chia rẽ gia đình của cô như vậy.
- Tiểu Nguyệt - Lăng Lạc vẫn không trả lời vấn đề của cô, mà lại hỏi - Năm nay em hai mươi tám tuổi phải không?
Thường Tiểu Nguyệt nhìn anh một cái, thật lâu sau mới gật đầu.
- Đại khái là đã tám năm rồi - Lăng Lạc lầm bầm lầu bầu.
Thường Tiểu Nguyệt thính tai lập tức hỏi:
- Cái gì mà đã tám năm?
Cô càng ngày càng xác định, cô và Lăng Lạc đã có quen biết từ trước, nhưng tại sao cô không có ấn tượng, cô cũng rất mơ hồ về chuyện này?.
Lăng Lạc lắc đầu một cái, vừa cười hỏi:
- Tiểu Nguyệt, em còn nhớ những chuyện lúc em mười tám tuổi không?
- Dĩ nhiên tôi nhớ, lúc tôi mười tám tuổi, tôi . . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt còn muốn nói tiếp những chuyện gì đó, nhưng cô lại phát hiện, chuyện khi mình mười tám tuổi, dường như có vài chuyện không thể nhớ nổi.
- Em nói một chút đi, xem một chút tuổi mười tám của em đã xảy ra chuyện gì? - Lăng Lạc kích động lắc vai Thường Tiểu Nguyệt.
Thường Tiểu Nguyệt mặc cho anh lắc, tự mình lọt vào trong khủng hoảng
- Tại sao, chuyện này là chuyện gì? Tại sao những chuyện xảy ra trong năm tôi mười tám tuổi, hoàn toàn không nhớ được gì?
Lăng Lạc đại khái xác nhận Thường Tiểu Nguyệt đúng là không nhớ được những chuyện của mình xảy ra ở tuổi mười tám, giọng nói thoáng hòa hoãn một chút
- Không nhớ gì cả đúng không?
- Anh biết chuyện gì đó đúng không? - Thường Tiểu Nguyệt nhìn sang Lăng Lạc – Anh nhất định biết mười tám tuổi tôi gặp chuyện gì đúng không?
Lăng Lạc không nói gì, cũng không có nhìn cô.
Thường Tiểu Nguyệt càng thêm xác định ý nghĩ của mình
- Anh mau nói cho tôi biết đi, tại sao trong trí nhớ của tôi lại không tìm ra những chuyện năm tôi mười tám tuổi?
Cô càng ngày càng nhanh nóng nảy, cuối cùng đổi thành cô dùng sức lắc hai vai của anh.
- Tiểu Nguyệt, em nên tỉnh táo lại. - Lăng Lạc an ủi cô nói - Vậy em có nhớ những chuyện xảy ra khi em mười bảy tuổi không?
Thường Tiểu Nguyệt gật đầu
- Nhớ rất rõ.
Tiếp theo cô liền chậm rãi nói qua những gì đã xảy ra trong năm mười bảy tuổi của mình.
Lăng Lạc ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, mày nhíu càng ngày càng chặt, nghe được một lúc, anh không kịp đợi Thường Tiểu Nguyệt kể xong câu chuyện trong "Trí nhớ" của mình, ngắt lời nói:
- Tiểu Nguyệt, những chuyện này đều là tự em nhớ sao?
- Tôi . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt nghĩ thật lâu, cuối cùng mới lên tiếng – Là ba nói cho tôi biết.
Đem tất cả đau đớn trong lòng, Lăng Lạc lạnh lùng hỏi một câu
- Nếu như anh nói, những ký ức này đều không phải là của em, em sẽ nghĩ như thế nào?
Anh thật sự không đành lòng thấy nét mặt mờ mịt của Thường Tiểu Nguyệt.
- Anh gạt tôi - Thường Tiểu Nguyệt quát - Điều này sao có thể? Rõ ràng tôi tin rằng, ba tôi sẽ không gạt tôi
Cô càng nói càng tức giận, thậm chí cô bắt đầu hoài nghi tột cùng là đầu óc cô như thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra.
- Anh hiểu rằng em rất khó tiếp nhận mọi chuyện, nhưng anh muốn nói, những chuyện em kể anh nghe không phải là câu chuyện thật em từng đi qua, đây chỉ là chuyện ba em muốn em biết. - Lăng Lạc nói.
- Anh đến tột cùng là ai? - Thường Tiểu Nguyệt nhìn Lăng Lạc, cảm thấy anh càng ngày càng quen thuộc, nhưng chính cô lại không nhớ nổi anh là ai - Tại sao tôi cảm thấy được anh rất quen thuộc, nhưng tôi lại không nhớ nổi anh là ai?
Lăng Lạc nhìn cô
- Em muốn nghe sự thật không?
Thật ra thì trong lòng anh rất giằng co giữa việc có nên cho cô biết sự thật hay không .
Thường Tiểu Nguyệt nặng nề gật đầu
- Anh mau nói cho em biết đi
Cô có cảm giác quan hệ giữa bọn họ không đơn giản.
- Anh chỉ có thể nói cho em biết, số phận đã sắp đặt anh sẽ đi vào cuộc sống của em khi em mười tám tuổi.
Lăng Lạc muốn nói ra những điều mà bao lâu nay anh chôn giấu.
- Số phận sắp đặt? xuất hiện ở tuổi mười tám? -Thường Tiểu Nguyệt nói nhỏ - Tôi là người yêu của anh?
Cô thấy khả năng này là thiết thực nhất.
Lăng Lạc chỉ là nhìn cô, không nói gì.
Thường Tiểu Nguyệt cho là anh cam chịu
- Cho nên anh lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi, dùng mọi cách để chia rẽ gia đình của tôi, có đúng hay không?
Thường Tiểu Nguyệt muốn nói cô rất tức giận, nhưng cô chỉ hướng về anh, không nói thêm gì nữa, để không khí nặng nề bao trùm cả hai người.
Lăng Lạc cũng im lặng, anh chỉ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, tựa như muốn dùng rượu để giải sầu.
Thường Tiểu Nguyệt thấy anh không nói gì, cứ một mình uống rượu
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? – Cô hỏi.
- Làm thế nào là làm thế nào? Tôi muốn cho cô phải hối hận. - Lăng Lạc lạnh lùng nói - Ban đầu chúng ta cùng nhau thề non hẹn biển, cô quên sạch rồi sao, từ đó tôi thề với lòng sẽ không để cô sống yên ổn.
Trong mắt của anh có che giấu một ý căm hận đến thù hằn.
- Anh không phải muốn có được tôi sao? Hiện tại tôi cùng với Tiêu Hàn đã ly hôn, có thể đường đường chính chính ở bên cạnh anh? - Thường Tiểu Nguyệt tiếp tục uống rượu.
- Tôi tới đây chỉ là muốn xem dáng vẻ hối hận của cô, không phải muốn cầu hôn. Tôi là Lăng Lạc, tôi sẽ không cần thứ rác thải mà người khác nén đi.
Lăng Lạc vừa nói vừa đi khỏi quầy rượu, lưu lại một mình Thường Tiểu Nguyệt ngồi chết lặng.