Đến đúng giờ, nhị Phật chính thức xuất hiện. Bọn họ để lại trong Trần Hạo Minh ấn tượng về khí thế từ bi, thánh thiện mà cao thâm mạc trắc, dường như có thể thấu hiểu mọi sự đời từ tiền nhân tới hậu quả của một sự vật, sự việc vậy. Tuy nhiên, hai người bọn họ lại để lại trong Trần Hạo Minh hai ấn tượng khác nhau, nhưng có vẻ đi liền với nhau mới là hợp lý.
Chuẩn Đề, bây giờ phải gọi là Bồ Đề Đạt Ma mới đúng, trong truyền thuyết kiếp trước thì ông là người truyền bá võ công Thiếu Lâm, trên người ông, Trần Hạo Minh cảm nhận được sự uy nghiêm, cảm nhận được bá khí của một võ tăng, những người dùng sức mạnh để cưỡng chế ngăn cản người khác làm việc xấu. Tiếp Dẫn phật thì khác, ông tuy không quá cao lớn nhưng Trần Hạo Minh có thể thấy được hình dáng của Như Lai phật tổ từ ông. Luôn điềm đạm, bình tĩnh và mang trên mặt nụ cười hiền từ, muốn dùng sự từ bi để cảm hóa vạn vật nhưng đối với những kẻ không thể chữa nổi nữa thì vẫn sẵn sàng ra tay chế trụ để bảo vệ nhiều người vô tội khác.
- Cảm ơn năm vị đạo hữu và chúng tiên, chúng đạo đã đến đây để nghe ta và sư đệ giảng đạo. Bọn ta cũng không làm mất nhiều thời gian của các vị nữa, hôm nay bọn ta muốn nói với mọi người một chút về thứ mà chúng ta gọi là “nhân quả”.
Lên tiếng là Tiếp Dẫn phật, ông vẫn điềm đạm bình tĩnh ngồi xếp bằng trên thập nhị phẩm liên hoa, đề cập đến vấn đề mà người tu đạo ai cũng biết nhưng không phải ai cũng thấu hiểu: “nhân quả”. Cái vấn đề này Trần Hạo Minh cũng biết, nhưng không hề nghiên cứu sâu bởi vì hắn không bao giờ nhìn vào cái nguyên nhân phía trước mà chỉ nhắm tới cái hậu quả phía sau của một sự việc, chính vì thế mà cái chủ đề này thì đúng là thứ mà hắn dốt nhất rồi.
N- Nhân quả! Nhắc đến nó thì chắc nhiều vị ngồi ở đây đã dùng nó vào nhiều việc như báo thù hay là giải hận. Lúc nào đi trả hận thì các vị cũng treo trên miệng hai chữ “nhân quả”, nhưng thực sự là các vị có rõ được ý nghĩa thực sự của hai chữ này hay không?
Trần Hạo Minh ngạc nhiên, nghe Tiếp Dẫn phật giảng đạo mà cũng có vẻ thú vị đấy chứ, không phải nhoằng một cái là vào đề rồi thao thao bất tuyệt, sau đó mặc kệ ai đủ “ngộ tính” thì hiểu như hắn vẫn tưởng tượng về các thánh nhân giảng đạo.
- Nhân quả vốn được chia làm hai loại rất rõ ràng, đó là nhân quả trong thế sự và nhân quả trong luân hồi. Nhân quả trong thế sự thì ta không nói nhiều đến nữa, trong nhân gian cũng có câu gieo nhân nào gặt quả ấy rồi, làm nhiều điều ác thì sẽ gặp ác báo, làm nhiệu việc thiện thì sẽ có nhiều thiện quả, điều này nhiều người hiểu, nhưng vẫn không sợ quả báo mà làm nhiều việc xấu. Bần tăng cũng đã từng nghe nhiều ác nhân nói, bọn chúng chẳng sợ gì, cùng lắm là hồn phi phách tán, chấm dứt mọi chuyện, nhưng thực sự có phải là thế hay không?
- Sự thực là không phải, bởi vì nhân quả của các vị lúc đó sẽ không còn là nhân quả thế sự nữa mà sẽ chuyển sang một dạng khác, đó là nhân quả luân hồi.
Nói đến đây thì Tiếp Dẫn phật hơi ngừng lại, đã có một kim tiên thuộc Tiên Yêu quốc đứng lên, có lẽ hắn cũng là một yêu quái hay làm điều ác nên cũng có tư tưởng giống như Tiếp Dẫn phật nói, thấy phật tổ nói rằng đã hồn phi phách tán mà vẫn là nhân quả luân hồi thì cảm thấy cực kỳ khó hiểu, đứng lên cung kính cúi người hỏi:
- Thưa Phật Tổ, người nói rằng đã hồn phi phách tán nhưng vẫn còn nhân quả luân hồi, điều đó là sao? Xin thứ cho tiểu tiên ngu muội, chẳng phải là hồn phi phách tán là chấm dứt mọi chuyện rồi sao?
Lần này thì đến lượt Bồ Đề đạt ma lên tiếng, ông cũng biết vấn đề này nói ra sẽ có nhiều người khó hiểu, chính vì vậy mà Tiếp Dẫn phật mới dừng lại cho họ bày tỏ nghi vấn:
- Vấn đề này bần tăng cũng biết là mọi người chưa hiểu, vậy thì để ta nói cho mọi người thêm một chút về luân hồi nhé, đây là những thứ mà ta cùng sư huynh mới cảm ngộ được trong khoảng nghìn năm trở lại đây, cũng chưa kịp mang ra để bàn luận cùng mọi người.
Dù là Trần Hạo Minh, các thánh nhân hay là bất kỳ một tiên nhân, tu chân giả nào ngồi đây đều im lặng lắng nghe. Một cảm ngộ mà nhị phật mới ngộ được ra không phải là một thứ tầm thường nào hết, đó chắc chắn là những cảm ngộ vô giá mà bất cứ một người tu luyện nào cũng muốn tìm hiểu, dù cho có không phù hợp với đạo của mình thì chắc chắn cũng có giá trị rất lớn trong việc ngộ đạo của riêng mình.
- Luân hồi là một thứ rất trừu tượng, không ai nhìn thấy, cũng không phải là những thần thông “lục đạo luân hồi” đưa con người ta đi đầu thai. Luân hồi là một pháp tắc trong thiên địa mà lục đạo chỉ là một công cụ nhỏ để thực hiện pháp tắc đó mà thôi.
- Thủa sơ khai, khi những sinh vật đầu tiên sinh ra thì đó cũng là lúc mà luân hồi được hình thành. Những sinh vật lúc ấy chỉ là những tồn tại vô cùng nhỏ bé và đơn giản, không có kinh mạch, không có trí tuệ, vì vậy chúng không làm điều gì xấu, mà lại làm được những điều rất tốt đẹp đó là giúp cho thiên địa này trở nên cân bằng hơn, ổn định hơn.
- Lúc ấy thì có một số sinh vật đặc biệt có thể hấp thu linh khí trong thiên địa, trực tiếp phát triển năng lực và sức mạnh của bản thân, họ dần dần phát triển và hình thành những tồn tại phát triển nhất thủa sơ khai. Ví dụ như Nữ Oa nương nương, hay là bản thân bần tăng cũng là như vậy.
- Còn những sinh vật khác thì không đặc biệt giống như thế, chúng dần dần chết đi và chúng cũng là những tồn tại đầu tiên tiến nhập vào luân hồi. Do đã làm được một số việc tốt đẹp, vì thế những sinh vật này được chuyển thế nhưng lại trở thành những sinh vật phát triển hơn, bắt đầu có những bản năng, cũng biết một chút suy nghĩ. Dần dần cứ như vậy, sinh vật trải hàng tỷ tỷ lần luân hồi, hàng tỷ tỷ kiếp làm được những thứ có ích mới có thể phát triển trở thành những sinh vật cao cấp, giống như yêu thú, giống như con người. Biết tu luyện, biết suy nghĩ, biết tiếp thu, trở thành tiên, thành đạo giống như các vị ngồi đây hôm nay.
Tiếp Dẫn phật tiếp lời:
- Nhưng vấn đề mà trước đây bọn ta không hiểu, đó là những sinh vật đầu tiên đó là từ đâu ra, và tại sao cho đến bây giờ vẫn tồn tại rất nhiều sinh vật cấp thấp nhỏ bé mặc dù chúng không làm điều gì có hại mà vẫn chưa luân hồi trở thành những sinh vật cao cấp hơn.
- Khoảng một nghìn năm trước đây, bần tăng cùng sư đệ rốt cuộc cũng cảm ngộ được luân hồi, cuối cùng thì bần tăng cũng hiểu được, những sinh vật đó được hình thành ban đầu từ những nguồn năng lượng không rõ tên, hai người bọn ta gọi đó là bản nguyên. Và khi mà một người hồn phi phách tán thì lực lượng của họ cũng trở thành những bản nguyên đó.
- Những bản nguyên khí các vị chết đi để lại sẽ lại tiến nhập vào luân hồi, hình thành những sinh vật cấp thấp nhất, nhỏ bé nhất. Luân hồi rất công bằng, những người làm nhiều việc tốt thì trên người có công đức lực, kể cả hồn phi phách tán thì công đức lực cũng giúp họ có thể có thời gian phát triển rất nhanh, còn những người không có thì đành phải chịu hàng tỷ tỷ kiếp mới có thể trở lại làm một người bình thường trong nhân gian chứ chưa nói đến tu luyện.
- Những gì mà bọn ta từ nãy giờ nói với mọi người, cũng chỉ là để khẳng định một điều: hồn phi phách tán chưa phải là hết, mà chính là một vòng luân hồi bi thảm nhất, một “quả” xấu nhất dành cho “nhân” của các vị mà thôi.
Lời nói đã tạm dừng lại, nhưng trong lòng mọi người ngồi đây vẫn đang nổi sóng ba đào. Không thể ngờ luân hồi lại là như vậy, trước đây có một số kẻ tu đạo, tu ma mất đi lý trí, làm việc ác và luôn không cần nghĩ đến kết cục của mình, chúng chỉ nghĩ đối với người thường thì chết là hết, còn đối với chúng thì hồn phi phách tán là cùng, tất cả đều chấm dứt. Nhưng không ngờ người thường làm ác chết đi thì có thể đầu thai làm súc vật, còn bọn chúng mà hồn phi phách tán thì trở thành những sinh vật nhỏ bé nhất, ti tiện nhất, điều này làm cho nội tâm những kẻ không mấy tốt lành trở nên lo sợ. Bọn chúng sợ nhân quả sẽ đến với mình, sợ sẽ phải trải qua hàng tỷ tỷ kiếp siêu sinh kia.
Những gì mà nhị phật nói cũng chỉ là một khúc mở đầu nho nhỏ, là một cảm ngộ, một bản chất của luân hồi mà họ ngộ ra được. Trong kiếp trước của Trần Hạo Minh thì còn chưa có ai nhận thấy được điều này, họ có thể biết được nhân quả từ kiếp trước, từ hàng chục hàng trăm kiếp trước. Nhưng chưa một ai có thể cảm ngộ được nhân quả tích lũy từ hàng tỷ tỷ kiếp, nhân quả gắn liền với sự tiến hóa của cả một thế giới cả. Cảnh giới của nhị phật không biết đã đến mức nào, dù bọn họ là hai người cùng cảm ngộ nhưng Trần Hạo Minh tự thấy rằng dù hắn có nhân đôi cái đầu của mình lên cũng không thể có được ngộ tính như thế.
Sau đó là cả một bài giảng rất dài về thiện duyên, ác nghiệt, quả báo,… lần này thì chúng tiên, chúng đạo càng trở nên chăm chú, nhiều người đã biết sợ, cảm thấy lo âu, và họ cảm thấy lời nói của nhị phật có thể là con đường sáng cho họ thoát khỏi ác nghiệt của bản thân mình.
Và cái kết quả này rất có thể là những điều mà nhị phật mong muốn, họ muốn cho những người này biết sợ. Phật giáo cũng không phải là chỉ đi khuyên người khác mà còn có cả răn đe và đàn áp nữa, nhưng mục đích của Phật giáo luôn là hướng thiện cho chúng sinh.
Trần Hạo Minh hôm nay phá lệ nghe rất chăm chú, thường thì động đến các giáo lý, tư tưởng của các giáo phải thì hắn rất đau đầu buồn ngủ. Nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại có hứng thú với vấn đề này. Có lẽ bởi vì bên cạnh hắn bây giờ không chỉ là tường đá như lúc xưa mà còn có người mà hắn yêu, có vợ của hắn nữa. Hắn có thể không quan tâm đến vấn đề nhân quả nếu nó ở trên thân hắn, nhưng nếu nó ở trên thân các nàng thì hắn sẵn sàng đứng ra giải quyết, mà muốn thế thì trước hết hắn phải biết được nhân quả cụ thể nó là như thế nào đã.
….
Danh Sách Chương: