- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra với ngươi mà ngươi lại bị thương tới mức này? Theo ta thấy tu vi của ngươi ít nhất cũng là Huyền tiên trung giai, không biết kẻ nào đã làm ngươi ra như vậy? - Trần Hạo Minh cất tiếng hỏi.
Thủy Linh Vũ yếu ớt nói:
- Tại sao ta phải nói cho ngươi?
- Ồ, ngươi bây giờ có hai lựa chọn. Một là nói ra nhỡ đâu ta lại là phúc tinh, đến cứu ngươi thì sao? Hai là ngươi có thể chọn im lặng, ta cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ tuyên bố cho cả tiên giới biết Linh Vũ tiên tử đang ở đây rồi cho ngươi ra ngoài ánh sáng, ta nghĩ là trước đây ngươi có thể đạt đến tu vi Huyền Tiên cũng đắc tội không ít người. Đến lúc đó cho người ta đến chứng kiến ngươi trong bộ dạng đến quần áo cũng không có thì sao nhỉ? Hắc hắc.
Trần Hạo Minh bày ra một bộ dạng ác ma thứ thiệt. Không cần phải nói thêm câu nào, Thủy Linh Vũ đang muốn dùng nốt lực lượng để tự bạo thì lại thấy Trần Hạo Minh đặt tay lên đầu mình, vuốt vuốt vài cái thì luồng lực lượng vừa tích tụ đã biến mất.
- Nè, ngươi còn dám làm thế một lần nữa là ta vứt ngươi ra giữa đường thật đó nhé.
Thủy Linh Vũ gần như đã tuyệt vọng, nàng đã chờ ở đây bốn trăm năm, nàng giấu mình là vì mong người phát hiện ra là người có tu vi cao hơn nàng, chỉ thế mới có thể giúp nàng trị thương nhưng đó cũng chỉ là may mắn gặp được người tốt. Nếu gặp một tên ác ma thì nàng cũng đến bị mang đi làm pháp bảo mà thôi. Không nghi ngờ gì hình tượng ác ma của Trần Hạo Minh đã được in dấu vào trong lòng Thủy Linh Vũ.
- Này, rốt cuộc có nói không vậy? Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để trả lời ta, nếu không…
Thủy Linh Vũ nghe thế thì hơi có chút hi vọng, dù lời hắn không đáng tin nhưng vẫn là một chút hi vọng, chuyện của nàng dù sao cũng chẳng phải bí mật gì.
Đang định cất giọng thì lại nghe Trần Hạo Minh nói:
- Ý quên, trước khi nói chuyện ngươi biến thành hình người được không, bảo ta cứ phải ngẩng đầu nói chuyện thế này thật là mỏi quá nha.
Thủy Linh Vũ nghe thế thì xấu hổ tới giấu đầu xuống đất, bây giờ nàng còn ở thú hình thì không sao nhưng nếu biến về hình dáng con người thì lại không có quần áo để mặc. Huyền Cầm cũng như nghĩ ra cái gì đó, kéo kéo ống tay áo hắn rồi bảo Tuyết Nhan quay mặt hắn đi, nàng thì lại gần đưa ra một bộ quần áo nữ để trước mặt của Thủy Linh Vũ.
Thủy Linh Vũ nhìn Huyền Cầm với ánh mắt cảm kích, thân hình nàng nhanh chóng lóe ra ánh sáng xanh biếc rồi dần dần thu nhỏ lại, nhanh chóng mặc lại quần áo.
Khi nàng xuất hiện trước mặt Trần Hạo Minh thì làm cho hai mắt hắn sáng ngời.
Thủy kỳ lân hóa thân luôn luôn trở thành tuấn nam mỹ nữ đúng là có thật a.
Cô nàng trước mặt hắn lúc này đang mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt của Huyền Cầm, hai cánh tay trắng nõn nhưng lại có mấy chỗ bị cháy đen lộ ra cả thịt, gương mặt nàng tuy trông tái nhợt và tiều tụy nhưng vẫn có thể nhận ra được một đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu, cặp lông mày tuy hơi mỏng nhưng lại cực kỳ sắc nét, cái mũi cao cao cũng đôi môi nhỏ đang mang màu trắng bệch. Trông nàng giống như một cô gái hiền lành thiện lương đang rơi vào tay giặc, đang tuyệt vọng chờ bị làm nhục vậy.
- Được rồi, nói đi, tại sao ngươi lại bị ra nông nỗi này? - Trần Hạo Minh hỏi lại.
Thủy Linh Vũ lần này rất ngoan ngoãn hợp tác, tính tình nàng xưa nay cũng rất hiền lành, nếu không phải ban đầu Trần Hạo Minh vừa tới đã sỉ nhục nàng thì nàng cũng có thể nói hết cho hắn từ trước rồi.
- Ta trước đây là Thủy Vũ tiên tử, thứ mà ta làm nhiều nhất chính là tạo mưa gió. Trước đây thiên đình nhiều lúc không thể tạo ra những trận mưa đủ lớn hoặc đủ rộng thì vẫn nhờ tới ta phụ giúp bọn họ.
Có một lần, Thánh mẫu nương nương đã cảm nhận được một hồi hạo kiếp trong nhân gian, thiên đạo đã quy định lúc ấy cần có mười vạn người chết thì hạo kiếp mới dừng lại. Chính vì thế thiên đình mới lệnh cho chúng tiên gây hạn hán khắp nơi, làm cho nhiều dân chúng khổ sở.
Trần Hạo Minh nghe tới đó cũng gật đầu, thiên đình không phải thiên đạo mà chính là những người cảm nhận được biến đổi của thiên đạo rõ ràng nhất, họ luôn làm theo thiên đạo nên ý muốn của thiên đình cũng chính là thiên ý. Vì vậy mà nhiều người cho rằng tất cả những cuộc hạn hán hay lũ lụt là ý của ngọc hoàng hay thánh mẫu nhưng thực ra là không phải, họ cũng chỉ là người chấp hành mà thôi.
Thủy Linh Vũ lại kể tiếp:
- Lúc ấy, ta không đành lòng nhìn dân chúng chịu khổ nạn nên đã tự ý làm mưa làm gió. Phá bỏ đợt hạn hán đó trong một thời gian dài nhưng cuối cùng lại chính vì như thế mà phạm vào thiên đạo, bị giáng “thất chuyển thất sát lôi” xuống trừng phạt. Sau lần chịu kiếp ấy, ta cũng bị trọng thương mà phải chạy tới đây, đến bây giờ vì lực lượng của lôi kiếp còn trong người ta nên không thể trị thương, lại phải luôn luôn hấp thu thủy lực để áp chế, cũng không thể tự do mà di chuyển được.
Trần Hạo Minh nghe xong thì đã hiểu, cô gái này đúng là một thủy kỳ lân tiêu chuẩn, cực kỳ thiện lương. Nhưng cô ta lại chưa cảm nhận ý đồ của thiên đạo đến nơi đến chốn, chính vì thế mà làm chuyện nghịch thiên đến nỗi bị trừng phạt ra nông nỗi này.
Trần Hạo Minh không nói gì nữa mà lại gần Thủy Linh Vũ, giơ tay về phía người nàng. Thủy Linh Vũ cũng cực kỳ kinh hoàng, nàng sợ suy đoán của mình là đúng, hắn cũng muốn giết nàng. Nhưng hành động tiếp theo của hắn lại làm Thủy Linh Vũ bình tĩnh lại, chỉ thấy hắn đặt tay lên cái cổ thon dài của nàng, sờ sờ một chút rồi lại cầm cánh tay nàng lên, bắt mạch cho nàng.
- Uhm, ngươi đã bị thiên lôi nhập thể, lại không đủ sức lực để trục xuất nó ra mà chỉ có thể tự áp chế nó, bây giờ ta trục xuất nó ra giúp ngươi, ngươi cũng chỉ cần ăn đan dược và tĩnh dưỡng khoảng một vài tháng là có thể khỏ mạnh trở lại.
Thủy Linh Vũ thất kinh, người có thể trục xuất thiên lôi cho nàng có thể nói là đếm trên đầu ngón tay vì người đó cần tu vi ít nhất là Huyền tiên thượng giai, người này lại chỉ nói việc trục xuất hời hợt như không, hắn rốt cuộc là ai? Nên nhớ trước đây nàng cũng có tu vi tới Huyền tiên trung giai nên các thánh nhân đều đã đến khuyên nàng nhập giáo của họ nhưng nàng không đồng ý, cũng là vì các giáo phái nhiều lúc không tận tình giúp dân chúng thoát khổ nên tâm tính của nàng không hợp với họ. Nhưng các thánh nhân nàng cũng đã gặp, môn hạ của họ cũng thấy qua nhưng không có ai như tên này hết.
Đang suy nghĩ thì đã thấy Trần Hạo Minh áp tay lên đỉnh đầu mình, từ bàn tay ấy chẳng truyền vào thứ gì mà lại tỏa ra một lực hút cường đại. Lực hút ấy dường như muốn hút sạch những gì trong người của nàng ra nhưng rất kỳ lạ là những thứ bị hút ở lòng bàn tay thì lại theo năm đầu ngón tay truyền lại cho nàng, chỉ có lực lượng lôi kiếp là càng ngày càng ít, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Trần Hạo Minh thầm cười trộm, ca là người chuyên “ăn” lôi kiếp, có tý xíu thế này thì đáng gì chứ.
- Được rồi, bây giờ ta cũng đã trục xuất lôi kiếp ra khỏi người ngươi, nhưng ta muốn ngươi đi theo ta ba mươi năm để báo ân. Ta cũng không phải là kẻ lo việc bao đồng. Ngươi thấy sao hả?
Thủy Linh Vũ trầm ngâm một chút rồi cũng đồng ý. Ba mươi năm với nàng không hề dài một chút nào, vấn đề là đi theo một tên có nhân phẩm thế này là một vấn đề rất nghiêm trọng. Nhưng nghĩ lại hắn cũng đã cứu nàng, nàng cũng không phải kẻ vong ân, mà bây giờ nếu nàng nói không thì có khi hắn lại đem nàng ra thực hiện kế hoạch lúc nãy thì sao?
Trần Hạo Minh thấy nàng đồng ý mà không cần uy hiếp gì thì hớn hở, lần này đúng là trúng mánh. Không những có thêm một cao thủ mà còn là một tuyệt thế mỹ nữ. Công đức “cứu rỗi mỹ nữ” của hắn lại thêm dày rồi.
Sau khi đã đạt được sự thỏa hiệp hỏa Thủy Linh Vũ, Trần Hạo Minh quyết định dẫn nàng trở về khách điếm, để lại đan dược và thuốc chữa thương bên ngoài cho nàng rồi để hai nàng Tuyết Nhan và Huyền Cầm ở lại chăm sóc nàng.
Sáng nay hắn còn phải đi gặp mấy người Khổ Trường, bây giờ việc “quái vật” đã bị giải quyết một cách vô cùng tốt đẹp, Trần Hạo Minh chuyển mục tiêu sang giải quyết thành chủ Hạn thành và việc thu phục Khổ Trường.
Việc giải quyết thành chủ Hạn thành thì hắn còn phải chờ vài người được Trần Thiên Đức phái đến nữa, giết người không khó nhưng chọn người tiếp quản Hạn thành cũng không phải là việc mà người như hắn bây giờ giải quyết được.
Vì thế mà sáng nay Trần Hạo Minh quyết định đi gặp Khổ Trường trước.
…
Tối hôm qua Khổ Trường ngủ không được ngon lắm.
Mọi khi ở đây vào ban đêm tuy có chút lạnh nhưng cực kỳ khô ráo, nhưng hôm qua không hiểu tại sao sương xuống cực nhiều, cái mái nhà lụp xụp đã thủng vài lỗ to đùng của cái miếu hà bá cũng chẳng có tác dụng che chắn gì nên sương đêm đó tha hồ mà rơi xuống dưới những người đang ngủ.
Hắn thì không sao nhưng hai đứa nhỏ thì có thể không chịu được, vì thế mà hắn cứ lật đà lật đật cả đêm để lo cho hai đứa, đến sáng mới chợp mắt được một chút.
Tới khi Trần Hạo Minh tới thì hắn đang ngủ khò khò ở trên đất, chăn cũng bị đạp sang một bên, Trần Hạo Minh thấy thế cũng không đánh thức hắn mà ngồi ở một bên nghĩ cách để “thử việc” tên Khổ Trường này.
Cách tốt nhất để xem khả năng đóng kịch của hắn tới đâu là rủ hắn đi làm thử một phi vụ lừa đảo nhỏ, lừa đảo đúng là một môn cực kỳ cần khả năng đóng kịch, chính vì thế mà ban đầu Trần Hạo Minh mới nói với Khổ Trường hắn làm nghề này để tiếp cận.
Danh Sách Chương: