Nhìn nàng với ánh mắt ủy khuất giống như người hảo tâm “làm ơn mắc oán”, Trần Hạo Minh cất giọng nói:
- Ta trị thương cho nàng mà, tỷ tỷ nàng còn nói lý không vậy?
Thủy Linh Vũ không thèm nói lý với hắn, mặc kệ tên khốn kia, hồi phục lại bộ dáng cao quý như thiên tiên của mình rồi quay ra nói với dân làng còn sót lại:
- Các ngươi định sau này thế nào?
Một ông lão có vẻ là người già nhất ở đây đứng ra nói:
- Chúng con cũng không biết phải làm sao, trai tráng trong làng đều đã bị giết, mấy tên còn sót lại thì nối giáo cho giặc, lúc nãy cũng đã mất mạng, bây giờ những người ở đây muốn sống sót cũng rất khó khăn. Xin hai vị thần tiên chỉ cho chúng con con đường sáng.
Thủy Linh Vũ nghe thấy thế thì bối rối toàn tập, nếu là trước đây thì nàng sẽ giúp họ tới nơi, dạy họ làm sao để kiếm sống, nhưng bây giờ nàng chẳng có nhiều thời gian mà làm thế, còn một tên lúc nào cũng muốn dắt nàng đi chỗ này chỗ nọ đứng đằng sau nữa kìa.
Trần Hạo Minh trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
- Các người biết Hạn thành chứ?
- Thưa tiên quân, bọn con ban đầu cũng là vì sống trong Hạn thành quá khổ cực nên mới kéo cả tộc ra đây làm một cái thôn trang nhỏ, ai ngờ được là chỉ được một năm thì đã nổi lên loạn cướp đường, có muốn di chuyển đi chỗ khác cũng không được. Vì thế nên đành ở đây, đến bây giờ thì đã bị cướp đến tận nhà, bọn con cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Hu hu. - Trả lời là một bà cụ khoảng sáu mươi tuổi, hình như là con dâu hay con gái ông lão kia.
- Nạn hạn hán ở Hạn thành đã được sư phụ ta là Trần tôn giả giải trừ, thành chủ Hạn thành cũng vì gây quá nhiều tội nghiệt nên bị xử tử cả nhà rồi. Bây giờ Hạn thành là nơi phát triển trọng tâm của Đông Tiên quốc, sắp tới sẽ có người tới xây dựng, cải tạo lại thành. Nếu các ngươi đồng ý thì ta có thể giúp các ngươi được lo việc cơm nước cho những người thợ đến xây dựng thành. Đó cũng là một việc khá nhẹ nhàng, hơn nữa không chỉ có mình các ngươi, liệu các ngươi có làm được không?
Giúp người thì giúp cho chót, việc cơm nước hậu cần này thì chỉ cần đủ lương thực thì ai làm cũng được, thời đại này đâu có tiêu chuẩn vệ sinh an toàn gì đâu, người ta ăn uống cũng có yêu cầu rất thấp, Trần Hạo Minh tin là những người như thế này có thể làm được những việc như thế.
Dân làng bên dưới nghe được thì mừng rỡ, họ bây giờ cần nhất là một nơi có thể sống, có thể làm việc kiếm cái ăn, nhưng họ đều là những người yếu ớt, không phải dân đinh thì làm được gì. Trần Hạo Minh đưa ra cái việc này thì đúng là thứ mà thường ngày họ vẫn làm ở nhà, không có gì là không được cả. Vì thế mà dân chúng mừng rỡ hoan hô.
Trần Hạo Minh gật đầu nói tiếp:
- Vậy các ngươi ở đây chờ hai ngày, chúng ta cần thời gian đi diệt nốt bọn cướp phỉ quanh đây, thức ăn lũ Tặc Vương này để lại thừa để cho các ngươi sử dụng rồi. Sau hai ngày nữa thì bọn ta sẽ quay lại nói với các ngươi để các ngươi tự lên đường.
Trần Hạo Minh cũng đã hết lòng rồi, hắn đã diệt sạch nạn cướp quanh đây thì còn lo gì những người này không đến được Hạn thành, hắn sẽ dặn dò trước cho mấy người quản lý Hạn thành để sắp xếp cho những người này, vậy là xong.
Trần Hạo Minh thấy mọi người đều không có ý kiến thì gật đầu, tiến về phía Thủy Linh Vũ, lại giơ tay chuẩn bị bế bổng nàng lên bay đi làm cô nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, liên tiếp lui về phía sau giống như tiểu cô nương gặp sói vậy.
Đang “giằng co” thì chợt có một âm thanh non nớt lên tiếng:
- Tiên tử, tiên quân, có thể cho chúng con theo hai người được không?
Trần Hạo Minh ngạc nhiên, quay đầu lại thì thấy một đứa nhỏ mập mạp, mới khoảng chừng bốn tuổi lên tiếng. Đứa bé trắng trẻo có hai cái má núng nính đáng yêu làm cho Thủy Linh Vũ vô cùng thích thú, mặc kệ cái dáng vẻ cao quý kia mà chạy lại vươn tay ra véo véo má nó.
Theo sau đứa nhỏ kia là ba đứa nhỏ khác cũng tầm tuổi đó, trong đó có một đứa bé trai hơi cao hơn những đứa còn lại, làn da hơi xanh xao gầy gò. Còn lại là hai chị em sinh đôi, một đứa mặc yếm trắng, tết một cái đuôi sam sau lưng và một đứa mặc yếm đỏ rực như lửa, buộc hai bím tóc ở hai bên, cũng khá dễ phân biệt.
Trần Hạo Minh hứng thú lên tiếng:
- Theo ta? Mấy đứa nhóc các em thì muốn theo ta làm gì?
- Con muốn được mạnh mẽ như hai người, để có thể bảo vệ những người con muốn bảo vệ, để làm những việc to lớn, xin tiên quân chấp thuận. - Lời nói rất nghiêm túc, cương nghị phát ra từ miệng của đứa trẻ xanh xao kia, nói xong nó nhanh chóng quỳ xuống dập đầu.
Trần Hạo Minh đỡ nó dậy, nói ra những lời làm cho mấy người xung quanh sững sờ:
- Ài, ta cũng chẳng phải tiên quân gì đâu nha, em hỏi tỷ tỷ này coi nàng có nói ta là đại lưu manh không. Mục tiêu của ta nó cũng không có to tát gì, chỉ là cứu giúp nhiều mĩ nữ khỏi địa ngục của người khác để đưa nàng vào thiên đường của ta thôi. Thuận lợi thì đưa nàng làm lão bà, không thì chiếm chút tiện nghi coi như lấy lại tiền vốn a.
Thủy Linh Vũ tức giận tới sắp phát điên, cái tên khốn này lại nói lăng nhăng bậy bạ cái gì vậy, nói với trẻ con những lời này mà cũng được sao?
Nhưng nàng còn chưa kịp mở mồm mắng lưu manh thì thằng nhóc mập dưới tay nàng đã mở lớn hai con mắt, phát ra từng tia hào quang rực rỡ, quỳ xuống trước mặt Trần Hạo Minh cầu khẩn:
- Tiên…, à không… Lưu manh Tiên quân, người thu nhận con đi, những gì người nói chính là mục tiêu mà con muốn đạt tới, người dạy con mấy thứ đó nha.
Mọi người xung quanh suýt ngã bổ chửng, một Tiên quân nói bậy nói bạ không nói làm gì, bây giờ đến một đứa trẻ miệng còn hôi sữa cũng dám nói ra mấy lời như vậy. Thủy Linh Vũ thì càng nghi ngờ về nhãn lực của mình, nàng có phải lại nhìn nhầm người rồi không?
Trần Hạo Minh cũng chẳng có ý thu nhận gì mà chỉ muốn đùa giỡn một chút cho vui vẻ, hắn nói:
- Được rồi, thế cha mẹ mấy em đâu, mấy em không định ở lại phụng dưỡng họ hay sao?
Trần Hạo Minh nói đến đó thì gương mặt của mấy đứa nhỏ xụ xuống, kể cả đứa tếu táo bạo gan nhất là “tiểu bàn tử” cũng không hơn gì, bé gái mặc áo trắng nói:
- Cha chúng con đều bị giết rồi, còn mẹ thì bị những người kia mang đi, sau đó thì cũng không thấy trở lại nữa.
- Con thấy bọn họ đã hành hạ chết mẹ chúng con rồi vứt ra bãi tha ma rồi, các cô bác trong thôn nhiều người đã chết cũng bị mang ra đó. - Đứa bé gái áo đỏ tiếp lời, hai cô bé nói xong thì ôm mặt khóc nức nở.
- Cha mẹ của bọn con cũng không hơn gì gia đình của em họ, cũng đều bị giết hết rồi.
Đứa bé xanh xao kia lên tiếng.
Thủy Linh Vũ nghe đến đó thì mủi lòng, nàng rất là thiện lương nên những người khổ cực được nàng thấy thì hầu như đều giúp đỡ, trước nay đều thế. Nàng đã chuẩn bị bày ra bộ dáng ngươi không nhận thì ta nhận rồi. Trần Hạo Minh nghe đến đó thì cũng nổi lòng thương người, nhưng cũng chưa có trả lời, thu nhận bọn nhỏ này về, dạy dỗ bọn chúng thì phải được việc, nếu ai cũng thu nhận thì hắn thành mạnh thường quân mở trại mồ côi cho rồi.
Hắn gọi đứa lớn nhất, đứa bé xanh xao và cũng là anh ruột của bé mập lại gần, nói:
- Đứng im, ta kiểm tra thân thể em xem thế nào.
Hắn đưa tay rờ rờ khắp thân thể đứa bé làm nó cũng cảm thấy nhột nhột, nhưng cũng không dám cựa quậy phản kháng gì mà nghiêm túc đứng thẳng lưng như một cây cột.
Trần Hạo Minh vừa chạm vào người nó thì ánh mắt đã lóe lên, dáng vẻ ngạc nhiên, khi đưa tay đến ngực đứa bé thì ánh mắt càng sáng hơn, như đã nắm bắt được cái gì đó.
Danh Sách Chương: