Trần Hạo Minh vẫn chưa tin rằng người trung niên kia có thể đơn giản hóa giải chiêu thức của hắn như vậy. Hắn thầm tích tụ mười hai thành lực lượng vào lòng bàn tay, hắn vì muốn xem xem người trung niên kia ngăn cản thế nào mà quên mất Tiên Linh đại lục này không chịu nổi sức mạnh đó.
Nhưng chưa kịp xuất thủ thì Trần Hạo Minh lại kinh hãi khi phát hiện ra lực lượng của hắn vừa tích tụ được đã hoàn toàn tiêu tán, đồng thời một luồng áp lực kinh khủng như vũ trụ sụp đổ đè ép thẳng lên người hắn. Hắn có cảm giác thật vô lực, giống như năm xưa khi hắn còn là một tiểu hồn giả mà gặp phải tồn tại như Lão Tử vậy.
Áp lực vẫn đè ép lên người hắn, người trung niên kia cất tiếng:
- Đủ rồi! Ngươi muốn phá tan cả cái đại lục này hay sao?
Trần Hạo Minh vẫn đang cắn răng chống đỡ áp lực, đâu còn hơi sức mà trả lời ông ta chứ. Người trung niên cũng nhận thấy hắn sẽ không dám xuất thủ nữa thì mới buông lỏng áp lực, sau đó lại nói ra một câu làm Trần Hạo Minh vừa kinh hãi vừa nghi hoặc:
- Người dị giới các ngươi thật phiền phức!
Dị giới? Hắn ta biết mình là người dị giới? Nhưng sao lại là các ngươi? Chẳng lẽ còn người dị giới nào khác giống hắn hay sao? Trong lòng Trần Hạo Minh như dậy sóng ba đào nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, cất giọng hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai? Nói lung tung cái gì dị giới? Ta là lục hoàng tử của Tiên Loan quốc, ngươi mau để ta đi nếu không hoàng thất Tiên Loan sẽ không tha cho ngươi.
Tâm tình rối loạn, Trần Hạo Minh cố gắng lấp liếm nhưng lời nói ra xong lại hối hận vô cùng, người trung niên này đã mạnh đến mức như vậy mà còn không biết được cái thân phận lục hoàng tử của hắn là như thế nào sao?
Người trung niên kia cũng chỉ lắc lắc đầu nhìn hắn và cười nhạt, Trần Hạo Minh cũng không nhịn nổi ánh mắt ấy mà phải thừa nhận:
- Được rồi, cứ cho là ngươi nói đúng thì cũng có liên quan gì đến ngươi? Ta cũng đâu có tùy tiện trêu chọc ai bao giờ đâu.
- Ngươi xuất hiện ở đây vốn đã là một sự trêu chọc cho thiên đạo rồi, chẳng nhẽ ngươi đến cảnh giới này mà không biết thiên đạo đang biến đổi hay sao? - Người trung niên nhàn nhạt lên tiếng.
- Thiên đạo? Ặc, xin lỗi, từ trước tới nay ta chỉ làm theo ý mình, ý trời ta cần gì phải biết, mà có biết cũng mặc kệ, tu vi của ta cũng không phải do cảm nhận mấy cái thứ thiên đạo gì đó mà đạt được.
Người trung niên cũng ngẩn ra, nhưng sau đó vẻ mặt lại trở lại bình thường:
- Mặc kệ ngươi có theo thiên đạo hay không thì ngươi vẫn làm ảnh hưởng đến nó, ngươi nên biết, khi mà thiên đạo bị rối loạn thì đại kiếp nạn cũng sẽ giáng xuống, thậm chí là một hồi diệt thế sẽ xảy ra.
Lần này Trần Hạo Minh cũng thất kinh, không ngờ sự xuất hiện của hắn lại gây ra ảnh hưởng to lớn như vậy:
- Tại sao sự xuất hiện của ta lại gây ra ảnh hưởng như vậy?
Cũng không trách Trần Hạo Minh thiếu hiểu biết, cơ bản là vì hắn không tìm hiểu thiên đạo bao giờ mà thôi.
- Sinh vật trong trời đất này tồn tại theo quy luật nhất định, mỗi tồn tại lại là một biến số rất nhỏ trong quy luật ấy. Những người dân thường thì không có ảnh hưởng gì nhiều nhưng thánh nhân thì lại có ảnh hưởng rất lớn. Chính thế mà các thánh nhân phải tuân thủ quy tắc không được tùy tiện ra tay để tránh thay đổi quy luật của thiên đạo. Mà ngươi, một kẻ từ dị giới thì dù có là phàm nhân cũng là một biến số rất lớn chứ đừng nói một kẻ sở hữu đại thần thông như ngươi. Chính vì vậy mà ngươi đã làm cho thiên đạo bị biến đổi.
- Vậy ta phải làm gì bây giờ? - Dù hắn không phải chúa cứu thế nhưng cũng không muốn làm một kẻ hủy diệt, việc mà hắn gây ra thì hắn sẽ cố gắng hóa giải nó.
- Có hai cách để hóa giải đại kiếp nạn này.
- Là những cách gì? Xin tiền bối chỉ giáo. - Trần Hạo Minh cũng không dám vô lễ nữa, thực lực của người này hắn không đấu lại, lại cần nhờ vả người ta nên phải thay đổi thái độ thôi.
- Một cách đó là... ngươi chết, ngươi chết đi thì coi như là chưa từng xuất hiện, thiên đạo sẽ bình ổn lại theo thời gian.
Trần Hạo Minh thất kinh, hắn không muốn chết, mất 3000 năm mới đạt được cảnh giới này, hắn còn muốn làm nhiều việc, mà bây giờ hắn chết đi thì Lạc Tuyết Nhan phải làm sao đây, cả Nhạc Huyền Cầm nữa, tuy hắn và Huyền Cầm vẫn chưa có gì nhưng bây giờ nàng tồn tại chỉ vì hắn muốn nàng sống, nàng tồn tại vì học âm nhạc của hắn, có thể nói nàng sống tiếp cũng chỉ vì hắn mà thôi.
- Vậy! Cách còn lại là gì?
- Cách còn lại là ngươi phải tuân theo quy tắc của thế giới này, ngươi tuân theo quy tắc thì sẽ dung nhập vào trong đó, thiên đạo cũng sẽ bình ổn lại. - Người trung niên đáp.
- Nhưng làm sao vãn bối mới dung nhập vào quy tắc này. - Trần Hạo Minh gấp gáp hỏi, cách này so với chết thì tốt hơn nhiều.
- Làm việc ngươi cần làm. Mang thần thông của thánh nhân thì phải xử sự theo quy tắc của một thánh nhân. Ngươi phải truyền bá đạo của mình vào trong thế tục, trở thành một thánh nhân chân chính. Ngươi có thể động thủ với các thánh nhân khác, nhưng không thể tùy tiện động thủ với tiên nhân hay tu sĩ bình thường, cái ngươi cần làm là tranh đoạt khí vận cho đạo của mình.
- Nhưng vãn bối là một kẻ vô đạo, trước đây là một hồn giả chứ không phải là tu đạo giả, bây giờ vãn bối muốn làm là một "thánh lực bỉ nhân" (kẻ thô bỉ mang thánh lực) chứ không phải là thánh nhân.
- Vô đạo cũng là đạo, đạo của ngươi đó là không theo các đạo khác, không phải giống các đạo khác không theo đạo của ngươi sao?
Trần Hạo Minh cũng chẳng biết phải nói gì nữa, cái mớ lý thuyết chó má gì đây chứ? Đã vô đạo thì còn truyền dạy cái quái gì cho người khác? Hắn chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
- Ngươi cũng không cần phải nghĩ nhiều, cái ngươi cần làm trước mắt là cho các thánh nhân khác biết sự tồn tại của ngươi, rồi sau đó tranh đoạt khí số với họ một cách công bình, còn làm cách nào thì ta không quản. Bây giờ ta biết ngươi có điều muốn hỏi, ta cũng sẽ trả lời cho ngươi hai vấn đề.
Trần Hạo Minh nghe tới đó thì cũng bình tĩnh lại, không nghĩ nhiều nữa mà cất ra câu hỏi hắn muốn nói từ nãy tới giờ:
- Thực sự thì... tiền bối là ai?
Danh Sách Chương: