Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Huyền Cầm mơ màng tỉnh lại.



Đập vào mắt nàng đầu tiên là hình ảnh của một đôi trai gái, cô gái đang dịu dàng lau mồ hôi cho người con trai kia, sau đó họ nói với nhau vài câu rồi người con trai kia bỏ đi mất.



Chỉ còn lại cô gái lãnh nhược băng sương kia, nàng quay người lại nhìn Huyền Cầm một chút, rồi cũng quay người đi ra ngoài.



Huyền Cầm cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đồng thời lại thấy nghi hoặc vô cùng. Nàng chẳng phải đã chết sao? Nguyên thần của nàng lúc đó cũng đã bị tiêu tán gần hết, cơ hội đoạt xá gần như bằng không, nhưng tại sao bây giờ lại ở đây, chẳng nhẽ đi vào luân hồi là như thế này?




Đang nghĩ miên man thì cô gái kia đã quay trở lại, trên tay có thêm một ít quần áo con gái được xếp chồng lên nhau.



Cô gái kia dựng nàng dậy, cũng không nói gì mà cầm lấy một cái yếm nho nhỏ màu đỏ áp lên thân thể nàng. Sau đó lắc lắc đầu lấy ra một cái yếm khác.



Huyền Cầm bây giờ mới nhận ra là từ nãy đến giờ nàng đều không mặc gì.



Vậy vừa nãy, ở đây có một người con trai, chẳng phải là... Nghĩ đến đó mặt nàng cũng nóng lên, tâm hồn hoảng hốt, từ khi lớn lên tới nay thân thể nàng từ trước tới nay chưa có nam nhân nào nhìn thấy cả, thế mà tên kia hắn thấy hết rồi, nếu là trước kia thì nàng đã nổi điên lên mà liều mạng với hắn, nhưng hình như hắn là người cứu nàng nên nàng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.



Khoác lên người Huyền Cầm một bộ y phục màu tím trang nhã, Lạc Tuyết Nhan cũng đứng dậy rời đi. Vừa ra tới thì đã bị Lạc Hoàng Yến chặn đón tò mò hỏi quá trình chữa bệnh, thỉnh thoảng lại len lén nhìn vào phòng.



Buổi tối, sau khi dẫn Lạc Tuyết Nhan đi dạo, tiện thể khoác lác với nàng mấy câu tình cảm kinh điển, Trần Hạo Minh quyết định về sớm để hỏi chuyện cô gái kia.



Dù sao nhìn thấy nàng hắn cũng thấy thèm thuồng nhưng mà cũng phải biết nàng là ai, ai làm nàng ra như vậy để còn biết mà giúp nàng chứ.



Tiến vào phòng, hắn thấy Huyền Cầm đang nằm trên giường ngẩn người suy nghĩ cái gì đó. Thấy người tiến vào là hắn, nàng muốn vội ngồi dậy nghênh đón.




- Nàng biết rồi đấy, là ta đã cứu nàng. Bây giờ ta muốn biết nàng là ai, người nào đã làm nàng ra như vậy, và tại sao nàng lại nằm bên cái gò đất lớn ở nghĩa trang, cái gò ấy có phải nàng làm hay không, tại sao lại làm thế?



Hắn trực tiếp hỏi luôn mấy vấn đề, không cần vòng vo với nàng, xưa nay tính tình của hắn cũng không thích vòng vo tý nào.



- Xin hỏi công tử là...?



Huyền Cầm rất muốn biết nam tử trước mắt là ai, hắn làm cách nào để cứu nàng.



- À, ta tên là Trần Hạo Minh, là lục hoàng tử của Tiên Loan quốc, được rồi nàng chỉ cần biết vậy thôi, ta muốn nghe câu trả lời của nàng.



- Hoàng Tử? Tiên Loan quốc?



Lắc lắc đầu, Huyền Cầm cũng không nghĩ thêm về việc này nữa, nàng sẽ tìm hiểu sau.



- Công tử, tên ta là Huyền Cầm! Những điều công tử hỏi ta đều có thể trả lời công tử, chỉ là không biết công tử có muốn nghe một câu chuyện xưa không?




- Chuyện xưa? Được, nàng kể đi. - Trần Hạo Minh cũng chẳng có việc gì, ngồi nghe chuyện xưa mà nàng kể cũng tốt, mai kia coi như có thêm một câu chuyện đi khoác lác.



- Trước đây khá lâu, lúc đó Tiên Hạc quốc này chưa được thành lập, tiền thân của nó chính là Tiên Hạc môn, một tu chân phái rất mạnh lúc bấy giờ. - Tiếng kể chuyện bằng thanh âm thánh thót của nàng vang lên, tiên âm như làm người nghe bị hút vào câu chuyện, cả Trần Hạo Minh cũng trở nên chăm chú.



- Lúc ấy ở đây còn có một môn phái khác rất mạnh là Tiên Cầm môn, là một môn phái làm bạn với đàn, lấy tiếng đàn làm vũ khí, lấy bản nhạc để sát thương. Trưởng môn lúc ấy của Tiên Cầm môn là Tuyệt Âm tiên tử (âm là âm thanh nha - không phải âm khí). Nàng lúc đấy là một tiên tử tuyệt sắc, 1000 dặm xung quanh không có ai đẹp hơn nàng, nhiều người thèm muốn nàng nhưng lại không dám mạo phạm vì sau lưng nàng còn có một vị sư phụ có tu vi Huyền Tiên sơ giai, tu vi của nàng cũng đã là kim tiên trung giai.



Thực ra những người đã độ kiếp ở trên Tiên Linh đại lục này chưa chắc đã phải phi thăng lên thiên đình, các môn phái cũng có thể có người dùng thần thông giữ lại, cộng với sự phối hợp của người sắp phi thăng thì có thể thành công ở lại môn phái. Người trong các giáo phái của thánh nhân cũng là như vậy.



- Khi đó sư phụ của Tuyệt Âm tiên tử lại đắc tội với một Huyền Tiên trung giai của Tiên Nho quốc, vì thế mà bị tru diệt. Tiên Hạc môn cũng vì thế mà nổi lên, tấn công Tiên Cầm môn. Môn chủ Tiên Hạc môn lúc ấy có tu vi kim tiên thượng giai cũng rất ham muốn sắc đẹp của nàng nên sau khi diệt tuyệt Tiên Cầm môn thì bắt nàng lại, phế đi tu vi và đem nàng về trở thành một tiểu thiếp của hắn. Tuyệt Âm tiên tử rất muốn tự sát đi cho xong nhưng trưởng môn kia lại đem người thân của nàng, vốn là người trong một tiểu tu chân gia tộc bắt lại, dùng đó để uy hiếp nàng không được tự sát.



Thời gian trôi qua, Tuyệt Âm tiên tử cao ngạo, thiên chi kiêu nữ ngày nào giờ phải sống trong tủi nhục, tu vi bị phế khiến nàng cũng bị già đi, nhanh chóng bị môn chủ kia quên lãng. Những tiểu thiếp khác của môn chủ cũng ghen ghét vẻ đẹp của nàng trước kia lấn át họ nên hợp mưu, đem nàng nhốt vào chuồng lợn ném xuống sông, để nàng chết giống như một dâm phụ, đó là để sỉ nhục nàng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK