Nhưng nhược điểm của nó chính là phải tính toán thật kỹ số lần điểm kiếm, tương ứng với số “vì sao” trong tinh hà, nếu ít quá thì chiêu thức của đối phương vẫn có thể công kích ngươi, nếu quá nhiều thì lại gây chậm trễ khi xuất chiêu, và quan trọng là hao tốn thực lực.
Chiêu thức bá đạo kia đã bị chặn lại, Trần Hạo Minh nhanh chóng áp sát Nguyên Thủy. Nói ra cũng thật là xấu hổ, hắn tự xưng là hồn tôn giả nhưng lại không dùng được phép công kích linh hồn với thánh nhân, vì thế hắn đành dùng sở trường còn lại là cận chiến mà thôi, không còn cách nào khác cả.
Hai người trong vòng vài giây đã qua lại cả trăm chiêu, Nguyên Thủy Thiên Tôn luôn có xu hướng tránh ra xa nhưng vẫn bị Trần Hạo Minh áp sát, thanh đại kiếm đen sì kia vừa xuất ra chiêu thức kinh hồn bạt vía, vừa tỏa ra sát khí kinh khủng làm Nguyên Thủy không hề dễ chịu gì cả. Đúng lúc mà Nguyên Thủy Thiên Tôn lợi dụng thời cơ tránh ra xa, lấy từ trong người ra một cái cờ phướn, Trần Hạo Minh biến sắc, nhanh chóng tiếp cận ngăn cản hắn.
- Xin hai vị đạo hữu dừng tay.
Đúng lúc này thì một giọng nói bình thản vang lên, không phải là của Nữ Oa nương nương mà là của Bồ Đề đạt ma vừa mới chia tay lúc nãy.
Trần Hạo Minh thở phào một hơi, nếu hắn không nhầm thì cái cờ phướn kia chính là pháp bảo lợi hại nhất của Nguyên Thủy, trong truyền thuyết thứ này có thể tạo ra cái động màu đen hấp thu vạn vật. Trần Hạo Minh tin rằng dù mình có thể phá được chiêu này thì thực lực cũng tổn hao nặng nề, trận này coi như thua chắc.
Dù không muốn nhưng hắn vẫn phải công nhận rằng ước đoán về thực lực của hắn và các thánh nhân trước đây là hoàn toàn sai lầm, tính ra thì đến Nguyên Thủy Thiên Tôn hắn còn chưa thắng được thì làm sao đối đầu với Lão Tử hay là mạnh bằng Thông Thiên Giáo Chủ chứ. Tất cả những điều này trên cơ bản không phải là do thực lực của hắn quá kém mà là do kinh nghiệm đối chiến với các pháp bảo kinh thiên động địa của hắn còn quá ít mà thôi.
- Hai vị đạo hữu, xin hai vị nể mặt đang ở trên vùng đất của Phật Đà quốc mà dừng tay, nếu hai vị cứ làm thế này thì sinh linh sẽ đồ thán, nghiệp quả thêm nặng đó. Thiện tai, thiện tai.
Trần Hạo Minh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đều dừng lại, nếu Bồ Đề đạt ma đã ra mặt thì không thể không nể mặt được.
- Xin hai vị đạo hữu có thể nể mặt mà cho bần tăng đứng ra làm người hòa giải được chứ?
- Nếu Phật Tổ đã lên tiếng thì chúng ta không thể không tuân theo. Quân Tử, lại đây kể lại mọi chuyện để Phật Tổ đoán định xem sự việc này bắt đầu từ đâu, ai đúng ai sai.
Trần Hạo Minh không có ý kiến gì, đành phải chờ đến đâu hay đến đó vậy.
Quân Tử dần dần kể lại những việc đã xảy ra, từ việc Đông Tiên quốc muốn giết người giá họa, cho đến việc hắn ra tay ngăn cản như thế nào, bày tỏ rõ sự vô sỉ âm hiểm của Đông Tiên giáo.
Trần Hạo Minh nghe từ đầu đến cuối mà chẳng có phản ứng gì, chỉ ngồi một bên quan tâm hỏi han rồi tán tỉnh Thủy Linh Vũ, coi những lời Quân Tử nói như chim hót vậy.
- Sự việc là như vậy, xin Phật Tổ đứng ra phân xử cho tiểu đạo. - Quân Tử nói xong cung kính chắp tay với Bồ Đề đạt ma rồi lui ra phía sau.
Bồ Đề đạt ma chưa nói gì mà quay mặt về phía của Trần Hạo Minh, ý hỏi hắn có lời gì giải thích không. Trần Hạo Minh khinh thường Quân Tử một cái rồi nói với Bồ Đề:
- Phật Tổ minh giám, lần này thê tử của tại hạ là đi diệt sát Ma môn, chắc là mọi người ở đây đều biết Ma môn thì ai gặp người đó truy sát, không hề ngoại lệ. Nhưng Quân Tử lại vì những thứ rất nhỏ nhặt như là chuyện nước này nước kia mà ra tay ngăn cản, ta thật là nghi ngờ hắn có động cơ không minh bạch, ý đồ hợp tác với Ma môn làm loạn.
Quân Tử cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đều thay đổi sắc mặt.
Lời này rõ ràng là chụp mũ, sự thực thì Quân Tử còn không biết những người đã chết kia là người của Ma môn bởi vì Thủy Linh Vũ trước đó đã bày ra kết giới dùng để đánh tan nguyên thần, khống chế không gian và xua đi tà khí mà Trần Hạo Minh đưa cho trước đó, vì thế mà khi hắn đến thì chẳng có khí tức gì của Ma môn cả. Hơn nữa những kẻ còn sống sót lại hầu hết chưa thành ma, giống như Nhật Quang chưởng giáo cũng ở trong chỗ đó nên hắn không quá để ý được.
Lúc đó thì Quân Tử chỉ biết được là Đông Tiên quốc muốn giết người giá họa chứ đâu có để ý thân phận của những kẻ bị giết, những lời của Trần Hạo Minh chắc chắn không phải dối trá, bây giờ chỉ cần quay lại tìm thi thể của bọn người kia thì chắc chắn sẽ nhận ra được thân phận của chúng thông qua sự khác biệt của nội tạng và kinh mạch.
- Dù là vậy thì Trần tôn giả cũng nên thông báo với Tiên Nho quốc một tiếng để hai nước cùng phối hợp diệt trừ, như vậy sẽ không để lọt bọn chúng, lại tránh dẫn đến hiểu lầm mới phải.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lần này phải nhẫn nhịn xuống vì cái mũ liên hợp với Ma môn này hắn nhận không nổi, chỉ cần tin này truyền ra thì chắc chắn là giáo của hắn sẽ trở thành thế lực dơ bẩn nhất trong mắt người đời, lúc đó thì khí vận của Nho giáo chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
- Hừ, Ma môn giỏi nhất là trốn chui trốn nhủi, thê tử của ta truy tung mãi mới tìm ra chúng, biết được chúng chạy vào Tiên Nho quốc đâu mà thông báo. Chẳng nhẽ lúc đó thông báo rồi để bọn chúng chạy mất à?
Trần Hạo Minh được thế lấn tới, không để cho hai thầy trò kia kịp suy nghĩ đối sách.
- Trần tôn giả, ta nghĩ dù sao chuyện lần này cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, mong người bỏ qua cho tên đệ tử của ta vì vô tri mà mạo phạm Thủy tiên tử.
Trần Hạo Minh cũng chỉ chờ lời này, bây giờ còn chưa tới lúc trở mặt với Nguyên Thủy bởi vì tính trên mọi mặt thì phe hắn đều không bằng được đối thủ, bây giờ chỉ cần một cái thang nhẹ nhàng đi xuống thôi.
- Bỏ qua cũng được, nhưng ta không mong là chuyện này sẽ được một ai khác biết đến, sau này Đông Tiên quốc cũng sẽ không để cho Tiên Nho quốc dính đến việc này, nhưng các ngươi cũng phải quên chuyện này đi. Chỉ cần Tiên Nho quốc có bất cứ một động thái nào làm ảnh hưởng đến việc Đông Tiên quốc ổn định tình hình sau khi tiêu diệt Ma môn thì ta chắc chắn sẽ truyền cái tin động trời về Tiên Nho quốc các ngươi.
Lời này coi như cả hai bên đều bỏ qua cho nhau, Trần Hạo Minh đành phải từ bỏ chuyện ném đá Tiên Nho quốc rồi dấu tay đi, còn Tiên Nho quốc cũng phải từ bỏ những điều mình biết được để chèn ép Đông Tiên quốc. Coi như cả hai phía đều phải trả giá. Có được cái kết quả này thì Trần Hạo Minh cũng có thể thở phào được rồi, còn hơn là để chuyện này vỡ lở ra thì hết đường cứu vãn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn có bản tính thâm trầm ẩn nhẫn thì không nói gì, chỉ gật gật đầu đồng ý và muốn bỏ đi, nhưng Quân Tử thì gần như là không thể nhịn nổi chuyện này. Hắn mấy lần muốn nói nhưng lại bị sư phụ cản lại nên đành ngậm ngùi cúi đầu.
Đang muốn bỏ đi thì lại thấy Trần Hạo Minh nói thêm một câu:
- Quân Tử phải không? Mâu thuẫn của ngươi và đệ tử của ta thì ta cũng đã biết, chuyện của các ngươi ta cũng không xen vào, nhưng đừng để cho ta biết được ngươi làm hại đến những người vô tội. Chỉ cần để ta biết ngươi làm chuyện này thì ngươi đừng mong sống tiếp nữa.
Nói xong Trần Hạo Minh cười lạnh một tiếng rồi quay mặt đi, lời này nói ra vừa là uy hiếp, vừa là cho Quân Tử cơ hội để đến báo thù lục hoàng tử, lúc đó còn lo không có cơ hội “củ hành” hắn hay sao.
Sắc mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn ngày càng kém nhưng vẫn nhẫn nhịn phi thân đi trước, Quân Tử cũng đành phải cum cúp theo sau, không nói lời nào bởi vì lời của Trần Hạo Minh không sai. Nếu một kẻ làm hại đến người vô tội thì bất cứ một ai mồm xưng chính đạo cũng đủ tư cách đứng ra diệt trừ, Trần Hạo Minh cũng có thừa tư cách đó.
Thở phào một hơi, kế hoạch lần này đã thất bại hoàn toàn nhưng may mắn là hậu quả cũng không có xấu lắm, Trần Hạo Minh cảm kích vái chào Bồ Đề đạt ma một cái rồi bế bổng Thủy Linh Vũ lên chuẩn bị rời đi.
- Xin hai vị dừng bước đã.
Danh Sách Chương: