Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh dậy từ sớm để chuẩn bị hội họp cùng với các vị chưởng giáo, nhằm chính thức quyết định hướng phát triển cho Đông Tiên quốc sau này.
Khẽ đẩy nhẹ hai thân hình trắng nõn bên cạnh mình ra, Trần Hạo Minh rời giường đắp chăn lại cho hai nàng rồi bắt đầu chỉnh trang đầu tóc, quần áo và cải trang thành “Trần tôn giả”.
Khoảng giữa giờ Thìn, Trần Hạo Minh khi bước vào trong thư phòng thì ở đó đã tụ tập đủ tám vị chưởng giáo và ba thủ hạ của hắn.
- Các vị, trước tiên ta xin cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tất cả những chủ kiến và cách thức mà ta đưa ra.
Chiều hôm qua đã có người báo lại tình hình thương lượng của các vị chưởng giáo cho Trần Hạo Minh và kết quả làm hắn khá vui mừng, tất cả mọi người đều đồng ý.
- Bây giờ ta sẽ tuyên bố cụ thể về đường lối sau này của chúng ta, mọi người có thắc mắc gì thì đợi ta tuyên bố xong sẽ giải đáp lần lượt, được chứ? - Trần Hạo Minh vẫn không hề dùng tư thế người trên để nói chuyện mà lại giống như đang thương lượng vậy. Nhưng tất cả mọi người đều không cho là như thế, hắn nể mặt mọi người thì mọi người đều phải cho hắn mặt mũi chứ nếu không thì ai biết như thế nào?
- Được rồi! Trước hết là tiền đề để thực hiện tất cả những kế hoạch này là phải tạo được hy vọng cho dân chúng, trước hết ta đề nghị miễn thuế cho dân chúng ba năm. Từ trước tới nay muốn cải tổ một nhà nước hay bất cứ một tổ chức nào đều cần phải miễn thuế, đó là một điều không thể thiếu.
Tất cả mọi người cùng gật đầu, nghe hắn nói tiếp.
- Tình hình của các nước trên Tiên Linh đại lục bây giờ là không tồn tại chế độ nông nô nhưng hầu hết nông dân đều không có ruộng mà phải làm thuê trên ruộng của địa chủ, nhằm lấy phần lương thực theo quy định sinh sống. Ta biết ở phía Đông của Đông Tiên quốc có một vùng đất khá rộng, ở đó mưa khá nhiều nhưng đất đai lại khô cằn, lại không có ai dám đi khai hoang, ai có thể cho ta biết tại sao không? Còn ở những vùng còn lại cũng có một số vùng đất khá hoang vu nhưng chưa có người khai phá.
Lần này thì Trần Thiên Đức phải lên tiếng, vùng đất đó trước đây chính là lãnh thổ của Tiên Loan quốc.
- Thưa Trần tôn giả, thực ra trước đây vùng đất ấy cực kỳ màu mỡ, nhưng cách đây khoảng bốn trăm năm, nơi nó xuất hiện một con quái vật, không ai biết nó là con gì, chỉ biết nó phun ra lửa, pháp lực lại cực cao, không ai trong chúng ta thu phục được nó. Ta nghĩ chỉ có các thánh nhân mới có thể thu phục được nhưng họ đều không có ý định đó vì khu vực này không thuộc giáo họ nên thánh nhân theo quy ước cũng không thể đi vào tùy tiện. Hơn nữa họ cũng muốn chúng ta phải đến cầu bọn họ, gia nhập vào giáo họ nên cũng không ai làm gì.
Trần Hạo Minh nghe thế thì mừng rơn, mẹ nó, “duyên” của lão tử đúng là dày a. Đang thiếu nhân lực thì lại lòi đâu ra một con quái vật để mà thu phục.
- Được rồi, vấn đề quái vật đích thân ta sẽ giải quyết, vùng đất này coi như là vùng mà ta có thể đi lại thoải mái mà không ai nói được gì nên các người cứ yên tâm.
Trần Hạo Minh nói tiếp:
- Sau khi thu phục quái vật, ta muốn tổ chức cho nông dân đi khai hoang, người nào chăm chỉ khai hoang được bao nhiêu thì vùng đất đó sẽ là của người đó. Việc khai hoang này phải ưu tiên cho những nông dân không có ruộng đất, công tác khai hoang cũng phải đăng ký trước để nông dân không khai khẩn vào vùng đất mà người khác nhắm trước, xảy ra tranh chấp. Nhưng phải quy định rõ là người nào đăng ký khai hoang bao nhiêu thì phải làm cho bằng hết, nếu mà bỏ dở giữa chừng thì vùng đất đã làm được trước đó chính quyền sẽ tịch thu để phân chia sau.
Tiếp theo là để tránh cho các phú hào địa chủ nhúng tay vào thu mua ruộng đất, ta đề nghị nghiêm cấm chuyển giao ruộng đất đã được khai hoang, ít nhất là trong năm năm vì thời kỳ này ta không muốn xảy ra những chuyện như thế, sẽ làm cho tầng lớp nghèo đói vẫn hoàn nghèo đói, không có tác dụng gì.
Danh Sách Chương: