Khổ Trường hôm nay cực kỳ bực bội.
Mấy đứa em mà hắn chăm sóc trong cùng chỗ của mấy tên nạn dân mất hết tài sản bây giờ đang rất đói. Hơn nữa trong vùng này chỉ có phủ thành chủ là giàu nhất, lại là kẻ ác ôn nhất nên hắn quyết định vào trong phủ thành chủ để trộm vàng bạc châu báu, mang về chia cho mọi người đem đi mua đồ ăn.
Việc trộm cắp trong Hạn thành này cũng không phải hiếm, mấy tiệm cầm đồ cũng bí mật làm việc đổi bạc lớn ra bạc vụn cho mấy tên ăn trộm đi mua bán nhỏ lẻ nên việc ăn trộm ở đây càng diễn ra nhiều hơn.
Người như Khổ Trường cũng không phải là ít.
Nhưng hôm nay, khi mà Khổ Trường sắp thành công thì đột nhiên một đôi gian phu dâm phụ đang dắt tay nhau tìm chỗ hú hí tiến về phía mà hắn đang bỏ trốn và đụng phải hắn. Thành ra hắn bị ăn một trận đòn mà chỉ kiếm chác được vài đồng bạc lẻ giấu sâu trong áo.
May mà sau một lúc mấy tên gia đinh kia không hiểu tại sao ngã lăn ra đất nên hắn mới chạy thoát.
Đang ngồi thở dốc hồng hộc thì đột nhiên thấy một tên công tử mặt trắng, phong thần tuấn dật, tay cầm một cái quạt đang vỗ vỗ tiến về phía hắn.
Khổ Trường không muốn dây dưa gì với tên công tử như thế này nên giả dạng một tên khất cái ngồi gục đầu bên đường.
Nhưng đột nhiên lại thấy tên công tử kia dừng trước mặt hắn, liếc mắt láo liên rồi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa tay lục lọi trong áo của hắn, khi thấy mấy đồng bạc lẻ thì cười khùng khục như bắt được chí bảo, vỗ vỗ mông tính bỏ đi mất.
Khổ Trường gần như phát điên, ăn đòn cả ngày kiếm được vài đồng bạc mà lại bị tên khốn nạn này lấy mất, hắn làm sao mà chịu được. Vì thế hắn nhảy dựng lên, từ phía sau đè chặt tên công tử kia xuống.
Tên công tử kia cũng thất kinh, không ngờ Khổ Trường đột nhiên tỉnh dậy, cuống quýt đẩy hắn ra, đứng vội lên rồi ra vẻ đạo mạo đúng như một thư sinh tài tuấn.
Khổ Trường chửi ầm lên:
- Con mẹ ngươi! Ngươi là cái giống gì thế, ăn mặc sang trọng mà lại đi làm mấy cái chuyện thất đức thế này.
Người kia có vẻ hơi ngượng ngùng:
- Huynh đài, ta thấy huynh đài giống như là “không còn cơ hội tiêu tiền”, thế nên mới có ý định giúp huynh tiêu nốt, khỏi bị uổng phí mấy đồng vừa lấy ra được từ phủ thành chủ. Ặc, huynh còn tiêu tiền được thì để ta trả lại cho huynh.
Nói rồi “công tử” kia mở áo ra móc mấy đồng bạc vừa lấy trên người Khổ Trường xuống, nhìn bên trong áo của hắn mà mắt Khổ Trường tí thì rớt ra. Chỉ thấy bên trong lớp áo nhung lụa kia không phải là một lớp áo mỏng thượng hạng mà chỉ có mỗi cái cổ áo cùng một đoạn trắng trắng lộ ra ngoài, phần bên dưới hoàn toàn không có một cái áo nào khác, nói chính xác thì đó không phải là cái áo mà chỉ là cái giẻ cắt ra từ một cái áo trong hoàn chỉnh mà thôi.
Nhìn đến đây thì Khổ Trường cũng đã hiểu hóa ra tên kia cũng là ma đói, hóa ra chỉ là giả bộ công tử để đi lừa đảo ít bạc lẻ linh tinh mà thôi.
Tên công tử kia đúng là Trần Hạo Minh.
Hắn cũng đã nghĩ ra cách tiếp cận với một tên như Khổ Trường. Hắn biết mấy tên ăn trộm mà nghiệp dư đến nỗi bị bắt thế này thường chỉ có ăn cắp vài đồng bạc lẻ, còn lấy nhiều như tên kia hôm nay thì một là hắn là tên cờ bạc nợ như tổ đỉa hoặc là hắn ăn cắp để có tiền giúp người khác.
Trần Hạo Minh thấy vẻ mặt hắn không phải là kẻ ham mê cờ bạc nên thiên về hướng ăn cắp để giúp đỡ người nhiều hơn. Mà ở trong vùng đất đói khổ như Hạn thành thì việc này cũng hoàn toàn hợp lý.
Vì thế tiếp cận Khổ Trường thì cách tốt nhất là biểu hiện mình cũng là người giống như hắn, nghèo hèn mạt rệp để mà có cái tình trạng “người cùng khổ”. Giúp đỡ nhau một thời gian, xây dựng tình cảm rồi mới thu phục hắn.
Dù sao thì một mối quan hệ xây dựng trên tình cảm kết hợp cùng lợi ích thì luôn chắc chắn hơn là mối quan hệ chỉ có cơ sở là một trong hai thứ đó.
Danh Sách Chương: