Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ẵm Lệ Đình Trung vào phòng, thức thời không quấy rầy Lê Đình Tuấn. Lúc cô thay quần áo xong đã thấy đứa nhỏ vùi mặt vào gối ngủ say. Kiều Phương Hạ dùng khăn lau mặt cho Lệ Đình Trung, mơ hồ nghe thấy tiếng hai người kia nói chuyện.



“...Công ty sát nhập ở nước ngoài, chỉ có thể chiếm khoảng tám phần trăm số lượng trên thị trường, đối với chúng ta mà nói vô cùng bất lợi. Tốt nhất cậu vẫn nên đến trụ sở chính một chuyến đi”

“Bao giờ bọn họ khai trương?”

“Theo nguồn tin thì có thể trước Halloween. Khi đó nhu cầu tăng, sáu chi nhánh sẽ đồng loạt ra tay! Bọn họ không chỉ sao chép công thức rượu của chúng ta, còn trắng trợn nâng tay trên doanh nghiệp. Chỉ cần mấy thứ này đã đủ đả kích cho việc kinh doanh của chúng ta rồi!”

“Bọn họ hiện tại đã thành công trong việc mở rộng phương án?”

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm lịch được hiển thị bên dưới góc laptop, trầm giọng hỏi.

Vẫn chưa. Nhưng hoạt động marketing hiện tại đã chuẩn bị vô cùng tốt, khoảng cuối tháng sẽ bắt đầu chạy. Chúng ta cần sự giúp đỡ của Chu Tước” .

Lệ Đình Tuấn dùng ngón trỏ nhịp trên bàn gỗ, âm thanh cao thấp vô cùng có quy luật. Đây chính là biểu hiện anh đang cân nhắc. Ông Năm thấy đối phương không lên tiếng cũng chẳng vội vàng thúc giục. Qua hồi lâu, Lê Đình Tuấn mới trả lời.

“Đừng lo, tôi còn kế hoạch B”

Ông Năm luôn luôn tin tưởng năng lực Lê Đình Tuấn, thậm chí ở phương marketing cũng chưa từng nghi ngờ. Thế nhưng lần này, ông thật sự lo lắng. Ông Năm cau mày.

“Hạng mục này chúng ta theo đã rất nhiều năm rồi, tiền thu vào không ít, tiền đầu tư lại càng không thấp. Lần quyết định này, không được phép mắc sai lầm!”

Ông Năm sợ nhất chính là tình huống giống hệt với bốn năm trước. Nếu vậy, hậu quả mà Lệ Đình Tuấn cùng tập đoàn WL phải gánh lấy là không tài nào đếm xuể. Hạng mục khách sạn WL chiếm đến hơn phân nửa nguồn vốn, nếu thế trận thoát ly sự khống chế, e rằng Lê Đình Tuấn sẽ lần thứ hai phá sản.

Kiều Phương Hạ ở sát vách, nghe thấy vô cùng rõ ràng. Thực tế, thời điểm cô tiến vào tra xét hệ thống tập đoàn WL liền phát hiện hạng mục khách sạn được chuẩn bị khá kĩ càng. Đơn giản mà nói, có khả năng Lê Đình Tuấn không chỉ thu mua khách sạn tầm trung mà còn kiến tạo lại mọi thứ, thế nhưng cụ thể ra sao cô cũng không rõ. Rất có thể, đây là thứ liên quan đến kế hoạch B mà anh nhắc đến.

Kiều Phương Hạ lăn lộn trên giường, tự mình định giá, cuối cùng vẫn dùng tên Chu Tước đăng nhập vào Phiêu Diêu. Công ty đối phương vừa thấy cô online liền nhắn tin.

“Suy

078362-tamlinh247.jpg
1626236240090.png

Cô nhìn chằm chằm Đình Trung đang ngủ ở bên cạnh, một lúc sau không nhịn được nữa mà khẽ thở dài: “Cô giúp bố cháu một lần cũng xem như là chuộc lỗi thay An Phương Diệp vậy"

Kiều Phương Hạ đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng có người đẩy cửa, mở mắt ra nhìn thì thấy Lê Đình Tuấn cởi quần áo đang muốn vào nhà tắm tắm rửa.

Nếu như anh ở đây tắm rửa thì chắc chắn là đêm nay muốn ngủ lại.



Cô yên lặng không một tiếng động trở mình, kéo chăn lên cho Đình Trung.

Vừa mới thu tay về thì cảm giác được đệm bên cạnh hơi trũng xuống.

"Đưa chăn gối cho anh, anh tới thư phòng ngủ. Âm thanh của Lê Đình Tuấn vang lên sau lung.

Tatami trong thư phòng nhỏ tới mức rất đáng thương, Kiều Phương Hạ quay đầu lại đưa mắt nhìn anh nói: "Em tưởng anh phải ra nước ngoài làm việc."

"Vì vậy ngay cả chắn cũng không đồng ý cho anh một cái sao?" Lệ Đình Tuấn nhìn cô thản nhiên hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng, ý tứ rất rõ ràng không muốn để anh qua đêm ở Đông Thanh.

Vết thương trên người cô còn chưa khỏi hẳn nhưng ở trước mắt Lệ Đình Tuấn cô không muốn yếu thế.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên thở dài đứng dậy đi vào nhà tắm.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy anh đi vào sau đó nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy ào ào, trong lòng thầm thở ra một hơi.

Thế nhưng mà chỉ vài phút sau, Lê Đình Tuấn lại quay trở lại ngồi xuống ở bên mép giường.

Cả người anh chỉ có một chiếc khăn tắm quấn ngang hông, lộ ra tuyến nhân ngư và cơ bụng rắn chắc.

Ánh sáng từ nhà tắm hắt ra căn phòng có thể nhìn thấy mấy chỗ vết thương vừa mới kết vảy trên người anh, chắc là do vụ nổ lần đó để lại. Còn có miệng vết thương đầm đìa vết máu mà bị cô cào lần trước nữa.

Kiều Phương Hạ nhìn anh vài giây sau đó lập tức nghiêm mặt lạnh lùng thu hồi tầm mắt.

Bất ngờ anh bỗng nhiên đưa tay ra túm lấy bắp chân mềm mại của cô, hết sức dễ dàng kéo cô đang cách xa lại gần bên mình.



Kiều Phương Hạ lập tức chống đỡ ngồi dậy nhíu mày nói: "Mấy ngày nữa em phải quay phim!"

Lệ Đình Tuấn nâng mắt lên nhìn cô một cái, một tay nhẹ nhàng túm chặt lưng của cô, tay kia dò xét đi xuống.

"Lệ Đình Tuấn!" Kiều Phương Hạ chống tay trên giường, nhịn không được có người lại túm chặt lấy ga giường.

"Ít nhất thì cơ thể em thành thực hơn" Anh cúi đầu nhẹ giọng nói sát bên tại cô.

Kiều Phương Hạ cắn chặt môi dưới chỉ cảm thấy bị áp bức.

Anh cúi đầu ngậm chặt lấy môi cô, cạy mở răng môi của cô.

Kiều Phương Hạ vùng vẫy một lúc ngay lập tức nghiêng đầu né tránh được anh.

Nhưng mà kỳ lạ thay đầu ngón tay chạm vào nơi nào đó dần dần có hơi mát lạnh, mặc dù cô đã không còn chảy máu nữa nhưng vết thương bên trong vẫn còn hơi đau lắm.

Cơn mát lạnh đi qua nhưng không còn cảm thấy đau nữa rồi.

Anh vừa bôi thuốc cho cô sao?

Kiều Phương Hạ sững sờ một hồi, nhìn Lê Đình Tuấn.

"Thuốc của Phó Nhiên đấy." Anh cầm tuýp thuốc mỡ đặt xuống bên cạnh, thấp giọng nói: "Nếu như cảm thấy hữu dụng thì anh hỏi thêm cậu ta một ít."

Dứt lời thì đứng dậy rời khỏi phòng.

Kiều Phương Hạ vẫn ngồi như cũ, lẳng lặng nhìn anh thay quần áo rồi cầm đồ đi tới thư phòng.

Nháy mắt cánh cửa đóng lại, cô quay đầu lại cầm lấy tuýp thuốc trên bàn lên nhìn.

Sau đó lại đặt thuốc lại, đứng dậy xuống giường mở máy tính đăng nhập vào trò chơi.

Cố nhân hạng cũ: "Đại
1626236253797.png

Cố nhân hạng cũ: "Nói thế nào?"

Đừng động vào cô gái của tôi: "Bây giờ cậu vào Phiêu Diễu, đăng nhập vào tài khoản Chu Tước của tôi, bắt chước tôi liên lạc với Lệ Đình Tuấn nói cho anh ấy rằng có thể nhận đơn với mức giá bình thường, còn lại cho dù anh ấy có hỏi cái gì cũng không được nhiều lời".



Cố nhân hạng cũ: "Tôi không giỏi như cậu, bọn họ sẽ truy xét được IP của tôi, cậu chắc chắn muốn tôi ngụy trang thành cậu à?"

Đừng động vào cô gái của tôi: "Chắc chắn. Chỉ cần cậu nhận đơn, dù cho họ có truy xét cậu cũng không làm khó cậu đầu"

Cố nhân hạng cũ: "Hợp lý đấy. Nhưng mà đại ca tên trên mạng của cậu có thể đổi được không, cứ buồn nôn giống như ông chú trung niên mệp vậy"

Đừng động vào cô gái của tôi: "Tôi ăn gạo nhà cậu à mà cậu phải quan tâm? Giới thiệu cho cậu một đơn làm ăn mấy tỷ còn chưa lấp đầy miệng cậu à?"

Kiều Phương Hạ vừa nói với đối phương xong thì lập tức thoát trò chơi, đi lên "Phiêu Diễu" mở tài khoản khác của cô.

Hai phút sau, đã đăng nhập vào tài khoản Chu Tước, Kiều Phương Hạ lập tức gõ dãy mật mã dài, mở ra, dùng góc nhìn của Thượng đế trực tiếp quan sát cuộc đối thoại của nó và Lê Đình Tuấn.

Chu Tước: "Còn tiếp tục hợp tác hay không?"

Nửa phút sau, bên Lê Đình Tuấn trả lời: "Tiếp tục, gửi tài khoản ngân hàng đi."

Chu Tước: "Quy tắc cũ, trước tiên nói về yêu cầu của chủ thuê mới có thể nhận đơn."

Lệ Đình Tuấn: "Tường lửa của tập đoàn WL cậu cũng có thể đánh sập, đương nhiên khỏi phải nói tập đoàn Kỳ Lạc rồi. Cậu ra giá đi, bây giờ tôi chuyển.

Chu Tước: “Được, mười lăm tỷ"

Lệ Đình Tuấn hơi im lặng một lúc mãi sau mới trả lời lại: "Không phải nói giá khởi điểm là hai mươi lần sao?"



Chu Tước: "Quy tắc một nhóm là vậy, phá quy tắc thì những người đồng nghiệp của tôi sẽ không bỏ qua, mười lăm tỷ là mười lăm tỷ"

Giá cả đồng nghiệp của Kiều Phương Hạ đã rất cao rồi, so với cô thì thấp nhất cũng tầm mấy tỷ mà cao nhất là mấy chục tỷ đấy.

Cô yên lặng nhìn cuộc đối thoại của Chu Tước và Lê Đình Tuấn xong thì tắt máy tính.

Vài phút sau, điện thoại đặt ở đầu giường của cô sáng lên là nhắc nhở thẻ VISA nước ngoài gửi vào mười lăm tỷ.

Sau đó, ngoài cửa truyền tới âm thanh đè thấp nhận điện thoại của Vô Nhật Huy: "Đúng vậy, đã điều tra chi tiết người thuê lầu sáu... Cao một mét bảy hai, hơi gầy, thân hình nhìn hơi giống phụ nữ... Có thể chắc chắn được anh ta là Chu Tước"

Kiều Phương Hạ nằm xuống, một lúc sau thì thở dài một hơi.

Được đẩy, ban đầu King đã nhìn ra trước để Đường Minh Kỷ sắp xếp cho cô làm nhân viên nội bộ tầng trên Truth. Cho dù cô không cẩn thận làm lộ thân phận cũng có thể cải trang làm một cao thủ hacker.

King làm việc gì cũng đều làm cô rất yên tâm.

Kiều Phương Hạ nhớ rõ lần đầu nhìn thấy Phó Nhiên là lúc chín tuổi.

Trong giấc mơ, những cây ngô dài rợp bóng ở khuôn viên quân khu giống như mãi mãi không có điểm cuối.

Cô đứng ngoài cửa nhà họ Phó lớn biết bao nhiêu, bên trong vang lên âm thanh cãi vã dữ dội: "...Con đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lệ nữa rồi, con đã ly hôn với Lệ Quốc Chiến rồi, con của con dựa vào cái gì cũng phải nghe theo nhà họ Lệ chứ?".

"Nếu như An Phương Diệp sinh con trai cho Lệ Quốc Chiến, con cam tâm tình nguyện để gia sản mình và Lệ Quốc Chiến dốc sức làm ra bắt tay nhượng bộ hay sao?"

"Đình
1626236261119.png

Cô giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay bị trầy da và chảy máu. "Đau không?" Người bên cạnh đột nhiên hỏi cô.

Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, có một người trạc tuổi Lê Đình Tuấn, thiếu niên đeo kính mắt gọng vàng đang đứng bên cạnh nhìn cô.

Cô không thích nói chuyện, đối diện với ý tốt của đối phương nhất thời có chút không biết phải làm sao, ngập ngừng nói không ra lời.



Lê Đình Tuần từ trong sân đi ra, thấy Kiều Phương Hạ đang ngã trên mặt đất thì lập tức bước đến kiểm tra vết thương cho cô, trầm giọng nói: "Phó Nhiên, đi lấy cồn i-ốt đến đây."

"Thật là không biết lễ phép, theo vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng cậu đó" Phó Nhiên cười cợt nói.

Lê Đình Tuấn mắt điếc tai ngơ, ôm Kiều Phương Hạ ngồi xuống ven đường, lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau cát trên tay cô.

Phó Nhiên mang thuốc ra ngồi đối diện bọn họ, nhìn Lê Đình Tuấn nhẹ giọng nói: "Cô ấy giống như một đứa trẻ, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng. Bọn họ nói cô ấy sẽ cướp tài của cậu, vậy cậu cảm thấy như thế nào?"

Ánh mắt Lệ Đình Tuấn u ám cụp mắt xuống nhìn Kiều Phương Hạ đang nằm trong lòng mình, đáy mặt mang theo sự phức tạp.

Kiều Phương Hạ đặc biệt sỹ Lê Đình Tuấn nhìn mình như thế, giốn như có thể ăn tươi nuốt sống cổ vậy.

Dù cho anh có giúp cô xử lý vết thương một cách nhẹ nhàng, thế nhưng Kiều Phương Hạ Nhìn ra được anh không thích cô.

"Nếu cô ấy muốn giành thì giành đi, tôi tâm phục khẩu phục" Một lúc lâu sau Lệ Đình Tuấn mới thấp giọng trả lời.

Giống như là đang trả lời Phó Nhiên mà cũng nghe đang nói cho chính mình nghe.

Phó Nhiên cười: "Cũng đúng, nếu không phải cậu không đồng ý thì đời này ba cậu cũng sẽ không kết hôn với An Phương Diệp, hoặc cũng có thể mấy năm nữa ông ta mệt mỏi sẽ đuổi hai mẹ con họ đi."

Lúc Phó Nhiên nói xong, Lệ Đình Tuần siết chặt cổ tay Kiều Phương Hạ, càng nắm càng chặt.

Kiều Phương Hạ chưa từng nghĩ đến tiền của nhà họ Lệ, cô cũng không hiểu tại sao bọn họ lại muốn nói cô như thế, cô chỉ nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng nói: "Em không đi."



Cô không muốn rời khỏi nhà họ Lệ, cũng không muốn rời khỏi Lê Đình Tuấn, cô rất rõ ràng, nếu như trở lại nhà họ Kiều thì cô xong đời. Mặc dù người nhà họ Lệ có ác ý với cô, cho dù là Lê Đình Tuấn cũng không yêu cô, nhưng cô cũng không muốn đi.

Lệ Đình Tuấn chính là cọng cỏ cứu mạng cô.

Lê Đình Tuấn không lên tiếng, Phó Nhiên ở bên cạnh nở nụ cười: "Đình Tuấn, tôi nghĩ sẽ có một ngày cậu vì cô ấy mà sẽ hỏng việc"

"Một nhóc cẩm thì có thể có bản lĩnh gì" Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời, đứng dậy ôm Kiều Phương Hạ lên xe.

Kiều Phương Hạ đã từng cho rằng chính mình sẽ không mang đến cho Lê Đình Tuấn bất cứ phiền. phức nào, cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chờ anh.

Nhưng những truyện trên thế gian này lại không như mong muốn.

Tiếng gõ cửa dồn dập làm cho Kiều Phương Hạ giật mình tỉnh lại, cầm di động nhìn thời gian, nhưng cũng mới hơn bảy giờ mà thôi.

Có thể Đình Trung đã tỉnh rồi nên cô lập tức khoác áo xuống giường mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra, ngay lập tức đã nhìn thấy có nhân hàng cũ làm hacker ở tầng sáu đang đứng trước cửa nhìn cô.

Kiều Phương Hạ và anh ta nhìn nhau, không nhịn được cau mày.

Tối qua nói nhiều như vậy đúng là nước đổ đầu vịt, bảo anh ta đừng đi lên nữa nhưng vẫn lên.

"Cô chủ này, cậu không biết nhà mình mất một cái chăn mỏng sao?" Cô đang muốn vờ như không quen biết anh ta thì cố nhân hàng cũ này bỗng nhiên đưa cho cô một cái tủi lớn màu đỏ.

"Rơi xuống ban công nhà tôi hơn một tuần rồi, chủ nhà cũng không nói với cậu sao?" Kiều Phương Hạ liếc nhìn chiếc túi, rất dễ nhận thấy cái chăn này không phải của cô.

"Quá buồn cười rồi! Muốn tiếp cận tôi cũng không cần dùng cách này." Cố nhân hàng cũ này vỗ cái trán bóng của mình, thái độ kiêu ngạo nói.

Kiều Phương Hạ lúc này hơi bất ngờ, trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.

Cố gắng nén sự buồn nôn, Kiều Phương Hạ đưa tay nhận lấy cái chăn, thấp giọng nói: "Thật ngại quá, đã làm phiền cậu rồi"
Chương 114: Bạn trai cô?

“Anh là ai? Bạn trai cô ấy à?” Cố nhân hàng cũ liếc nhìn Vô Nhật Huy, có chút khó chịu, hỏi. “Tài xế kiêm vệ sĩ, có vấn đề gì không?” Võ Nhật Huy nhướn một bên chân mày, nhìn anh ta.

Nếu không phải vì nể người đàn ông mặt bóng dầu người gầy đét này là Chu Tước thì Võ Nhật Huy sớm đã đánh anh ta đến ói cả cơm rồi.



“Không có chuyện gì” Kiều Phương Hạ thấy mặt Vô Nhật Huy đầy vẻ không vui, ngay sau đó hò hoãn, nói.

Vừa nhận lấy tấm chăn, vừa cười nín nhịn với Cố nhân hạng cũ: "Cảm ơn anh, thật xin lỗi.”

Dứt lời, đóng cửa lại.

Cô liếc nhìn cái chăn trong tay, móc từ trong đó ra một chiếc USB hình bánh gingerman, tiện tay vứt tấm mền qua một bên trên ghế salon.

Thật ra thì cứ như vậy cũng tốt. Làm bộ như vì chuyện tấm chăn mà đi lên gõ cửa nhà cô một lần. Như vậy thì có thể hoàn toàn loại bỏ đi được nghi ngờ của nhóm Lê Đình Tuấn.

Mới vừa nắm chặt USB vào trong lòng bàn tay, chuẩn bị trở về phòng, ngẩng đầu lên lại thấy đối chân trần nhỏ bé của Đình Trung đang đứng ở cửa phòng nhìn cô.

Kiều Phương Hạ quả thực bị giật mình, rất nhanh, sắc mặt lại khôi phục vẻ bình thường. Chẳng qua chỉ là một đứa bé ba tuổi mà thôi, cho dù nhìn thấy cô lấy USB ra hẳn cũng chẳng biết là thứ gì. Huống chi USB này nhìn giống như là món đồ chơi trang trí nhỏ.

Cô đẩy USB vào trong ống tay áo, đi đến bên cạnh Đình Trung, bể cậu bé lên, nhẹ giọng hỏi: “Sao tỉnh dậy rồi?”

“Đồng hồ báo thức kêu” Đình Trung chỉ vào điện thoại đồng hồ đeo trên cổ tay mình, bĩu môi nói: “Không thể đến trễ”

Đình Trung đã mặc quần áo của mình đàng hoàng, mặt nhìn Kiều Phương Hạ đầy vẻ đắc ý, chờ được cô khen ngợi mình.

Kiều Phương Hạ nhìn cậu bé mặc ngược quần áo, đè huyệt Thái dương một cái, bế cậu bé trở lại trên giường.



“Hôm nay Đình Trung đến lớp cờ vây, chị có đi hay không?” Đình Trung ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Kiều Phương Hạ, để cho Kiều Phương Hạ chỉnh quần áo lại cho mình, mong đợi hỏi cô.

“Chị không đi” Kiều Phương Hạ cười một tiếng, trả lời. Cô và nhà họ Lệ càng ít xuất hiện đồng thời càng tốt. “Vâng ạ..” Đình Trung chu cái miệng nhỏ, có chút thất vọng nhỏ giọng trả lời.

Đình Trung không hỏi chuyện cái USB. Kiều Phương Hạ bấy giờ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bể Đình Trung vào nhà vệ sinh, rửa mặt giúp cậu bé.

Có điều, Kiều Phương Hạ cảm giác được rằng cứ để cho Đình Trung ở đây rốt cuộc thì cũng không phải kế hoạch lâu dài.

Rất nhiều chuyện vì có Đình Trung ở bên cạnh nên cô cũng không tiện làm việc.

Mười phút sau, Kiều Phương Hạ để cho Võ Nhật Huy đưa Đình Trung đến lớp cờ vây. Đứa bé cản trở cuối cùng cũng đi.

Cô nhìn Vô Nhật Huy ra ngoài. Trong phút chốc đóng cửa, ngay sau đó xoay người trở về phòng mở máy tính lên.

Cổ nhân hạng cũ: “Như thế nào? Mới vừa rồi màn thể hiện của tôi có phải tốt lắm không? Nhận xét chút đi?”

Đừng động vào em gái của tôi: “Rất xuất sắc, thiếu chút nữa làm tôi nôn ra luôn. Cậu với Lệ Đình Tuấn đã hẹn xong chưa?”

Cố nhân hạng cũ: "Đúng rồi, hẹn hai ngày nữa đến công ty gặp mặt anh ta. Bà mẹ, anh ta nói muốn nhìn thấy làm tận mắt”

Đừng động vào em gái của tôi: "Lệ Đình Tuấn là người cẩn thận như vậy, nhất định sẽ cho những cao thủ khác giám sát cậu suốt toàn bộ quá trình. Cậu cẩn thận chút. Có điều, cậu vẫn luôn giỏi bắt chước, tôi không lo lắng bị anh ta nhìn ra sơ hở"

Cố nhân hạng cũ: "Oh yeah!"

Đừng động vào em gái của tôi: "Ngoài ra, còn có một chuyện quan trọng phải làm phiền cậu. Lúc anh đến công ty của Lê Đình Tuấn nếu có cơ hội tiếp xúc với máy vi tính của anh ta thì giúp tôi tra một chuyện"

Cổ nhân hạng cũ: "Chuyện gì? Cậu nói đi."

Đừng động vào em gái của tôi: "Có điều, chuyện này ngoài tôi và cậu ra, tuyệt đối không thể nói cho người thứ ba biết. Bao gồm cả King."

Cố nhân hạng cũ: "Cậu yên tâm. Ban đầu tôi vào Truth còn không phải là vì cậu tiến cử hay sao? Quan hệ của tôi và cậu là thế nào chứ?"
Đừng động vào em gái của tôi: "Cậu giúp tôi tra một chút xem ghi chép trò chuyện giữa Lệ Đình Tuấn và công ty An Lợi xem có phải là anh ta ra lệnh cho người của Ân Lợi ám sát King hay không?"

Cố nhân hạng cũ: "??? Lê Đình Tuấn ám sát King?!"



Đừng động vào em gái của tôi: "Tôi không xác định được rốt cuộc có phải là Lê Đình Tuấn ra lệnh hay không. Chẳng qua tôi đang đặt giả thiết thôi. Hơn nữa, bọn họ vẫn luôn nghi ngờ tôi. Tạm thời tôi không thể có hành động gì với Lê Đình Tuấn được, cho nên chỉ có thể để cậu đến làm".

Cố nhân hạng cũ: "Nếu thật sự là Lê Đình Tuấn làm thì sao? Cậu định làm như thế nào?"

Đừng động vào em gái của tôi: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Nhớ lấy, trước khi chuyện có chứng cớ cùng kết luận rõ ràng, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài!"

Cố nhân hạng cũ: "... Được rồi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách. Bọn họ đang gọi cho tôi, tôi cúp trước." Kiều Phương Hạ nhìn hình đại diện của cổ nhân hạng cũ đen lại, hồi lâu mới khép lại máy vi tính.

Cố định trước khi King điều tra được Lê Đình Tuấn thì sẽ tra rõ trước xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tương lai cũng đối phó tốt hơn.

Nhưng mà câu nói kia của Cố nhân hàng cũ quả thật đã hỏi đến điểm quan trọng. Nếu thật sự là Lê Đình Tuấn làm thì cô sẽ thế nào? Cô cũng không biết.

Đầu óc của cô có chút loạn. Đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng mà cũng không biết nên bắt đầu nghĩ từ đầu.

Kiều Phương Hạ mở video call lên, nói chuyện một hồi với chủ Thiên về tình trạng gần đây của King, còn có ít chuyện trong tổ chức.

“Thẻ USB ở chỗ tôi. Bọn họ hẹn gặp bất cứ lúc nào cũng được” Kiều Phương Hạ nói với chú Thiên.

“Tôi còn đang hỏi, gần đây cô và King gây gổ với nhau à?” Chú Thiên thấy Kiều Phương Hạ có chút không yên, bèn nhẹ giọng hỏi cô.

Kiều Phương Hạ ngẩn ra.

“Mấy ngày gần đây tâm tình anh ấy không tốt lắm, u ám, bằng không thì cô trực tiếp liên lạc với anh ấy xem?” Chú Thiên lại nói.

Bởi vì lần trước King nói đến vấn đề Kiều Phương Hạ có muốn gả cho anh ấy hay không kia, cô còn chưa nghĩ ra cho nên vẫn luôn tránh né anh ấy.

“Có thể là vì cơ thể anh ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn” Kiều Phương Hạ ngừng mấy giây rồi nhẹ giọng trả lời.

Cảm tình của cô đối với King tới giờ cũng chỉ là thân tình, chưa hề thay đổi. Cô không cách nào tưởng tượng nếu như bọn họ thành vợ chồng thì sẽ là trường hợp thế nào.

Cô muốn chờ đến khi có suy nghĩ rõ ràng sẽ liên lạc lại với anh ấy, là có trách nhiệm với cả hai người. Chú Thiên cũng không hỏi nhiều, nói chuyện công xong thì liền cúp video,

Kiều Phương Hạ tiện tay mở trò chơi lên, chơi một hai ván. Điện thoại bên cạnh “ting” một tiếng. Kiều. Phương Hạ cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, là Khiết Đan gửi tới.

Cô mở ra nhìn một cái, là ảnh chụp nhóm chat trong công ty. Cô không có ở trong nhóm, Khiết Đan chụp màn hình chất gửi vội qua cho cô xem.

“Tin tức bùng nổ! Hợp đồng làm người phát ngôn cho hãng chocolate của chị Minh Nguyệt đã bị Tổng Giám đốc rút lại! Trước đó chị Minh Nguyệt đã kí hợp đồng hết rồi. Sáng sớm hôm nay tôi tận mắt thấy chị ấy vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc, lúc đi ra giận đến mức muốn phát nổ!”.

"Hẳn là bị ảnh hưởng vì chuyện của Chu Tố Như nhỉ? Hai người bọn họ quan hệ tốt như vậy, ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng xấu đến chị ấy. Bây giờ chị Minh Nguyệt vẫn cứ khiêm tốn một chút thì tốt hơn.”

"Có điều nhắc tới, gần đây quan hệ giữa anh Lệ và công ty chúng ta có chút không đúng lắm. Đã bao lâu rồi anh ấy không đến công ty? Không phải là cảm tình của anh Lệ và chị Minh Nguyệt có thay đổi rồi chứ?”.

“Đừng có nói nhảm. Không phải bảo đứa bé kia là của chị Minh Nguyệt hay sao? Phàm là từng có con chung, đời này đừng ai nghĩ phủi sạch quan hệ cùng đối phương!” .

Kiều Phương Hạ đại khái xem một lần, lúc thoát ra ngoài thì Khiết Đan lại vừa hay gửi tin tới: “Xem xong chưa?”

“Ừ” Kiều Phương Hạ gửi một cái biểu tượng mặt cười. “Anh ta vẫn rất có lực chứ?” Khiết Đan gửi lại một hình động đạo trắng vào đạo đỏ ra.

Đối với kết quả lần này của Chu Tố Như, còn có một loạt hành động khác của Đường Minh Kỷ nhắm vào Tô Minh Nguyệt, Kiều Phương Hạ quả thật rất hài lòng.

Đường Minh Kỷ lần này rất nỗ lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK