Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 170: Càng quan tâm ai thì biểu hiện càng rõ ràng

Lệ Đình Tuấn đứng ở tầng hai phía đối diện, nhẹ nhàng xoay khẩu súng trên tay, giơ lên một lần nữa, nhắm vào giữa đám người của Cố Dương Hàn, nhẹ nhàng bóp cò.

Viên đạn gần như xẹt qua tai của Cố Dương Hàn, vụt qua tai anh ấy.

Cách đó không xa, theo sau Kiều Phương Hạ và Cố Dương Hàn, chú Thiên và vài người khác phát hiện ra điều lạ thường, lập tức đi ngược lại với dòng người chạy tới Cố Dương Hàn lập tức quay lại bảo iêu Phương Hạ trong lòng mình, trong lúc hỗn loạn, nhìn về hướng viên đạn được bản ra.

Lệ Đình Tuấn đang đứng trên ban công tầng hai phía đối diện, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ấy, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng.

Cố Dương Hàn trong mắt anh chỉ là loại giun dế, đối với loại giun dế như vậy, anh có quyền để cho anh ấy được sống hay phải chết.

Anh ấy có can đảm để lôi kéo những người phụ nữ của anh thì phải chấp nhận sự trừng phạt mà anh ấy nên nhận.

Chú Thiên và vài người khác lái xe tới, Cố Dương Hàn xoay người đẩy Kiều Phương Hạ về phía bọn họ, để họ bảo vệ cho Kiều Phương Hạ lên xe trước. Đám đông hỗn loạn do Lệ Đình Tuấn tạo thành có thể sẽ va vào Kiều Phương Hạ.

Lúc này Kiều Phương Hạ cũng đã phát hiện ra điểm lạ thường, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Lệ Đình Tuấn đang đứng.

Anh đứng ở nơi ngược sáng, dáng vẻ lạnh lùng làm người ta cảm thấy sợ hãi!

Lệ Đình Tuấn thấy Kiều Phương Hạ dừng lại, ánh mắt anh lại nhìn chằm chẳm lên người cô, anh sẽ khiến cho Kiều Phương Hạ hiểu rõ kết cục của việc không nghe lời anh.

Anh giơ tay lên, nòng súng nhắm vào vai của Cố Dương Hàn, bị ngăn cách bởi đám đông hỗn loạn, tâm mắt của anh vẫn dán chặt vào.

Kiều Phương Hạ, đôi mắt không thèm chớp lấy một cái, lại thêm một phát súng nữa.

Phát súng thứ ba được bản ra, anh xoay người, rời khỏi ban công.

Kiều Phương Hạ run lên, lập tức hất tay chú Thiên ra, nhanh chóng chạy về hướng của Cố Dương Hàn.

Cánh tay của Cố Dương Hàn đã trúng đạn, máu tươi trào ra, nhưng anh ấy giống như đã mất hết cảm giác, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chấm bóng lưng của Lệ Đình Tuấn, tay phải nằm chặt phía sau báng súng.

Kiều Phương Hạ chạy đến trước khi anh ấy kịp rút súng ra, ấn tay anh ấy xuống, dùng cơ thể của mình để chặn tầm nhìn của vệ sĩ của Lệ Đình Tuấn trên ban công, vội hết lên: “Anh điên rồi sao! Dám để lộ thân phận của mình trước mặt mọi người như vậy”

Vốn dĩ Lệ Đình Tuấn chỉ cảnh cáo Cố Dương Hàn, không muốn giết anh ấy, nhưng nếu Cố Dương Hàn bản lén sau lưng anh, Lệ Đình Tuấn chắc chẳn sẽ phải chết!

Ánh mắt Cố Dương Hàn phức tạp, anh ấy và Kiều Phương Hạ nhìn nhau, khi liếc nhìn về phía ban công thì không còn thấy Lệ Đình Tuấn ở đó nữa Lái xe trở lại tầng dưới khách sạn để nghỉ ngơi, Kiều Phương Hạ xuống xe, xoay người nhìn Cố Dương Hàn ở trong xe, định nói gì đó rồi lại thôi.

Cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, lúc nãy ở bệnh viện băng bó xong máu trên cánh tay bị thương cũng đã ngừng chảy.

Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng nói trước, dặn dò cẩn thận: “Sau khi về anh nhất định phải chú ý sức khỏe, đừng quên đến bệnh viện kiểm tra đó.”

Cố Hàn Dương không nói gì.

Một lúc lâu sau, mới thấp giọng trả lời: “Em nói, thời gian một năm”

170-tinh-yeu.jpg




vốn dĩ cô cũng chỉ muốn cùng anh ăn một bữa thật vui vẻ.

Cô không khỏi thầm thở dài, xoay người đi vào khách sạn.

Vừa bước vào cửa lớn, quản lý sảnh đã vội vàng bước về phía cô, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi có phải cô Kiều Phương Hạ không ạ?”

Kiều Phương Hạ và đối phương nhìn nhau, gật đầu trả lời: “Đúng, là tôi”
Chương 171: Còn có điều ẩn giấu đằng sau

“Chuyện là, vừa nãy có một quý ông đã nhờ tôi chờ tới khoảng chín giờ thì đưa nó cho cô, có điều…” Người quản lý sảnh muốn nói lại thôi, đưa cho Kiều Phương Hạ một chiếc hộp gấm màu xanh lam được thắt dải ruy băng trắng Có điều bây giờ đã gần đến nửa đêm rồi. Tâm mắt của Kiều Phương Hạ dừng trên chiếc hộp gấm đó.

“Ban đầu anh ấy dự định cầu hôn cô, còn bảo chúng tôi bố trí một ít đồ vật trong góc tối đẳng kia, nhưng mà theo tôi thấy thì hình như: anh ấy đã rời đi rồi” Người quản lý sảnh tiếp tục giải thích với Kiều Phương Hạ.

Trong góc, mọi thứ được sắp xếp rất tinh tế và đẹp đẽ, với những quả bóng bay màu trắng và xanh nhạt, trên bàn bày một bó hoa hồng trắng thật lớn được khéo léo gói lại.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng, nhận lấy chiếc hộp gấm từ tay người quản lý sảnh. Cô mở ra, liếc nhìn, bên trong đó là một viên kim cương xanh cao cấp hình khối tựa như cục đường. Nó chính là gu của Cố Dương Hàn, kiểu dáng đơn giản và kín đáo.

Không cần người ngoài tiết lộ họ tên của anh ấy, cô cũng có thể đoán ra được răng người đó là anh Hóa ra, tối nay Cố Dương Hàn muốn cầu hôn cô.

Sau đó, danh chính ngôn thuận lấy tư cách là chồng sắp cưới để cùng cô đến tham dự bữa tiệc chúc mừng tối hôm nay. Hóa ra, anh ấy đã lên kế hoạch ổn thỏa mọi thứ cho đêm nay Thế nhưng, cô đã khiến anh ấy thất vọng.

“Làm phiền mọi người rồi” Kiều Phương Hạ gật đầu với người quản lý sảnh, khế nói ra lời cảm ơn.

Cho dù hôm nay, Lệ Đình Tuấn có không xuất hiện đi chăng nữa thì màn cầu hôn của Cố Dương Hàn cũng sế không thành công. Cô sẽ không để cho bản thân làm Cố Dương Hàn lãng phí thời gian.

Cố Dương Hàn cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, Kiều Phương Hạ suy nghĩ đến trong suốt mấy năm qua, dường như anh ấy chưa bao giờ có người khác giới ở bên cạnh mình, ngoại trừ những lúc có việc cụ kỳ quan trọng phải làm thì hầu như ngày nào, anh ấy đều sẽ về nhà ở cùng với cô và Ninh Nguyệt.

Cô thậm chí còn từng hỏi qua chú Thiên, rắng có phải là Cố Dương Hàn chưa tìm thấy đối tượng thích hợp nào với bản thân. Khi ấy, chú Thiên ấp a ấp úng, chỉ trả lời rằng bởi lẽ Cố Dương Hàn đòi hỏi quá cao, chẳng có được mấy người có thể được anh ấy đặc biệt yêu mến.

Mãi cho tới bây giờ, Kiều Phương Hạ mới hiểu ra được, đó là do trong lòng anh ấy đã chất chứa hình bóng một người rồi nên không muốn gần gũi với những người phụ nữ khác.

Cô thở dài, đặt chiếc nhẫn về lại chỗ cũ, một lần nữa thắt chặt ruy băng rồi nhét nó vào trong túi của mình, dự định lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho anh ấy.

Cô lên lầu, vừa cúi đầu vừa rảo bước đến cánh cửa nhà mình thì đột nhiên cô phát hiện ra có người đang đứng đó đợi cô.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Kiều Diệp Ngọc mỉm cười, mở miệng nói trước: “Chị, chúng ta tình cờ gặp nhau ở nơi đất khách quê người, duyên phận như vậy, chị không mời em vào ngồi chơi một lát được hay sao?”

“Nằm mơ” Kiều Phương Hạ đáp lại, trên khuôn mặt không mang chút cảm xú Dứt lời, cô lấy thẻ phòng từ trong túi ra, đi đến trước cửa, quẹt thẻ rồi tiến vào.

Đang định đóng cửa, Kiều Diệp Ngọc lại mặt dày mày dạn duỗi chân ra, chặn cánh cửa lại.

“Trước khi toàn bộ sự kiên nhẫn của tôi tiêu hao hết, cô nên nhẹ nhàng mà cút khỏi tâm mắt của tôi đi” Kiều Phương Hạ lạnh lùng nhìn Kiều Diệp Ngọc chăm chú, khẽ lên tiếng.

Chỉ cần cô vừa nhìn thấy Kiều Diệp Ngọc, trong đầu sẽ không thể ngừng nghỉ mà nhớ đến cái video kia. Vô cùng buồn nôn.

Kiều Diệp Ngọc dường như không hề nghe thấy, cũng chẳng quan tâm đến thái độ chán ghét của Kiều Phương Hạ. Cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nơi khóe miệng khẽ nở một nụ cười, nói: “Thực ra, em đến đây là để nói với chị một việc.”

“Liên quan đến chuyện ba năm trước, tại sao chị lại bị xe tông, tại sao lại bị sấy thai… Chẳng lẽ từ trước tới giờ, chị chưa từng cảm thấy †ò mò hay sao?”

Kiều Phương Hạ không kìm được cau mày.

171-tinh-yeu.jpg


Tưởng chừng như đó là một vụ tai nạn giao thông hết sức bình thường, chẳng qua chỉ là do cô xui xẻo mà thôi.

Nhưng mà nghe Kiều Diệp Ngọc nói vậy, hình như chuyện tình năm đó, vẫn còn có điều ẩn giấu đăng sau.
Chương 172: Là ai đã giết chết đứa con của chị

Trông thấy cô đã mắc câu, Kiều Ngọc chậm rãi bước vào, ngồi lên chiếc ghế sô pha của cô và nói: “Hôm nay, em đến đây là vì muốn bàn bạc với chị về một thỏa thuận một cách bình tĩnh và hòa nhã, chứ không phải để đánh nhau. Hơn nữa, nếu như chúng ta cứ tiếp tục đấu đá như thế này, ai cũng chẳng có được lợi ích gì”

“Chị muốn biết nguyên nhân của vụ tai nạn xe cộ đó mà, chúng ta hãy cùng ngồi xuống, nói chuyện nghiêm túc đàng hoàng với nhau nào.”

Kiều Phương Hạ quay người lại về phía Kiều Diệp Ngọc, nhìn cô ta chằm chắm, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Dựa vào đâu mà cô cho rắng tôi sẽ tin tưởng cô hả?”

Kiều Diệp Ngọc là một người rất thông minh, rất am hiểu chuyện nhập gia tùy tục và nắm bắt lòng dạ người khác.

Quả thật, điều duy nhất mà Kiều Phương Hạ không thể nào buông bỏ trong suốt những năm qua chính là việc Bất Niệm chết yểu.

Tuy nhiên, Kiều Diệp Ngọc là một kẻ hèn hạ chuyên nói dối hết lần này tới lần khác.

Trong ký ức của Kiều Phương Hạ, từ cái hồi ba bốn tuổi, Kiều Diệp Ngọc đã bắt đầu bịa đặt lừa gạt mọi người. Cô ta rất biết cách vu oan hãm hại, thậm chí còn có khả năng lừa dối được cả người lớn, gần như là có thể làm đến mức như áo tiên không thấy chút vết chỉ khâu.

Cô cũng không biết liệu có phải cái khả năng này của cô ta là do học hỏi được từ Tống Vân Lan hay không, hoặc là nói rằng trời sinh cô ta đã mang tính cách chống đối xã hội, trời sinh đã là loại xấu xa bại hoại.

Đã được nghe quá nhiều lời nói dối của Kiều Diệp Ngọc tới nỗi không thể đếm xuể, Kiều Phương Hạ đã hoàn toàn chết lặng.

Kiều Diệp Ngọc bất đắc dĩ, nhún vai một cái: “Em cũng đâu có ép buộc chị nhất định phải tin tưởng em, em chỉ là gai mắt một số chuyện, gai mắt một số kẻ ngư ông đắc lợi, vì vậy em mới không nhịn được muốn chia sẻ một vài điều mà em biết được với chị mà thôi.”

Lông mày của Kiều Phương Hạ càng nhíu lại sâu hơn.

Nhìn thấy cô có vẻ như đã hơi dao động, Kiều Diệp Ngọc lập tức nói tiếp: “Em biết rõ giữa chị và Đình Tuấn có thỏa thuận gì.”

“Đó chính là thỏa thuận mà em muốn bàn bạc với chị. Nếu như chị đồng ý ngoan ngoãn rời khỏi anh ấy thì em sẽ nói cho chị biết, rốt cuộc là ai đã giết chết đứa con của chị.”

Kiều Phương Hạ lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Kiều Diệp Ngọc, nhìn một lúc rất lâu rồi mới khe kh đáp lời: “Vậy thì cô cứ việc nói ra những gì mình biết đi”

“Là Tô Minh Nguyệt” Kiều Diệp Ngọc hơi ngồi thẳng người dậy, đè thấp âm lượng giọng nói, ngay lập tức vội vã trả lời.

“Lúc đó, Tô Minh Nguyệt mang thai đứa con của Đình Tuấn sớm hơn chị một tháng. Sau khi cô ta biết được rằng chị cũng mang thai con của Đình Tuấn, ngày nào cô ta cũng dây dưa dính chặt lấy Đình Tuấn, không cho anh ấy đi gặp chị, gây xích mích đủ kiểu.”

“Thế rồi sau đó, cô ta lại kiểm tra ra được là bản thân đang mang thai con trai, cô ta càng thêm kiêng kị về sự tồn tại của chị. Cô ta sợ rằng chị cũng đang mang thai một đứa con trai, sau này sẽ cướp đoạt đi tài sản và địa vị tương lai của con trai cô ta trong nhà họ Lệ. Bởi vậy, cô ta bắt đầu có ý muốn giết người!”

“Hơn nữa, chị nghĩ thử xem, là người nào mới có cái khả năng một tay che trời thế này, ra tay cố ý giết người mà lại làm hoàn hảo tới nỗi không có được một chút sơ hở, chẳng hề bị cảnh sát tới điều tra phá án? Trừ khi cô ta có người hỗ trợ từ bên trong, trừ khi cô ta đã thu xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện từ trước rồi.”

Sau khi lắng nghe từng lời mà Kiều Diệp Ngọc nói ra, vẻ mặt của Kiều Phương Hạ dân dần trở nên có phần phức tạp.

Nghe mấy câu giải thích này của Kiều Diệp Ngọc thì hình như cũng khá là có lý.

Tuy nhiên, có một điều cô ta đã nói sai, Đình Trung không hề được nhà họ Lệ thương yêu và cưng chiều, mà ngược lại cuộc sống của Đình Trung trong nhà họ Lệ cũng trải qua không mấy tốt đẹp.

“Chị khát không?” Trông thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ của Kiều Phương Hạ, Kiều Diệp Ngọc ngừng lại và hơi nhướng mày nhìn Kiều Phương Hạ rồi hỏi cô.

Kiều Phương Hạ gật đầu.

Kiều Diệp Ngọc bèn đứng dậy, đi đến khu vực quầy bar, quay lưng lại với Kiều Phương Hạ. Cô ta giúp Kiều Phương Hạ lấy một chai nước khoáng, vặn mở nắp ra, xoay người lại chậm rãi đi tới trước mặt Kiều Phương Hạ.

“Em chỉ là cảm thấy tiếc nuối rằng bản thân vẫn chưa đủ tuổi, không thể nào giành với Tô Minh Nguyệt, giúp Đình Tuấn sinh con trước cô ta.”

172-tinh-yeu.jpg


Trung nên mới khiến cô mất đi Bất Niệm.
Chương 173: Mau tránh ra!

Chắc hẳn đây mới chính là lý do tại sao hôm nay, Kiều Diệp Ngọc lại đến tìm cô nói mấy chuyện này.

Cô lơ đễnh cầm lấy chai nước từ trong tay Kiều Diệp Ngọc, vừa định uống một ngụm thì liếc thấy Kiều Diệp Ngọc đang dán mắt nhìn chằm chằm vào động tác uống nước của cô.

Kiều Phương Hạ đã từng học về ngành tâm lý học và tội phạm học, cho nên có thể dễ dàng nhìn ra một vài biểu cảm nhỏ đại biểu cho điều gì.

Chai nước này có vấn đề.

Cô bình tĩnh nhấp hai ngụm, sau đó đặt nước sang một bên.

Kiều Diệp Ngọc trông thấy Kiều Phương Hạ đã uống nước, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Em nghĩ rằng thực ra đứa nhỏ này không làm gì sai cả, thăng bé mà có sai thì cũng chẳng qua chỉ là sai lầm khi sinh ra trong nhà họ Lệ vào ngay đúng khoảng thời gian đó mà thôi. Em không có thành kiến gì với Đình Trung, nhưng Tô.

Minh Nguyệt thực sự là quá độc ác.”

“Cô ta đưa chuyện của em lên hot search, hủy hoại hết cả tương lai của em!”

“Em nghe nói cách cô ta đối xử với chị cũng chẳng được tốt đẹp gì, còn gây chuyện với chị nữa, đúng không? Cô ta đã bảo Chu Tố My bắt nạt chị ở đoàn làm phim à?”

Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn thắng vào Kiều Diệp Ngọc, gật gật đầu.

Đúng lúc này, ánh mắt của Kiều Phương Hạ bỗng nhiên hiện lên nỗi hốt hoảng, cô giơ tay ấn mạnh lên huyệt thái dương của mình.

“Chị cảm thấy không thoải mái sao?” Cặp mặt của Kiều Diệp Ngọc nhìn cô chảm chảm, cất lời hỏi cô.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng đáp lại, xoay người loạng choạng đi về phía phòng vệ sinh.

Khóe miệng Kiều Diệp Ngọc nhếch lên, nở một nụ cười mỉa mai Cô ta không ngờ rằng loại thuốc mà ông cụ nhà họ Lệ đưa cho cô ta tuy là không thể nào cho Lệ Đình Tuấn dùng, nhưng nó lại có tác dụng trên người Kiều Phương Hạ.

Cô ta đi theo phía sau Kiều Phương Hạ, còn giả vờ tốt bụng giúp Kiều Phương Hạ xoa xoa sau lưng, khe khẽ hỏi: “Chị ơi, chị sao vậy?

Chóng mặt à? Chị không sao chứ: Vừa dứt lời, ngay khoảnh khắc cô ta bước đến gần Kiều Phương Hạ thì đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhói.

Tâm nhìn trước mắt cô ta tối sầm lại, chưa kịp kêu rên một tiếng thì đã ngã xuống, Kiều Phương Hạ không nhanh không chậm súc miệng, lau khô khóe môi rồi đảo mắt, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc đang nắm qục trên mặt đất.

Cô đã cảnh cáo Kiều Diệp Ngọc từ rất lâu trước đây rồi, rắng cô đã không còn là Kiều Phương Hạ bảo sao nghe vậy của trước kia nữa, thế nhưng cô ta vẫn chưa bao giờ ghi nhớ.

‘Vài phút sau, từ bên ngoài cánh cửa khép hờ, vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào” Bên trong phát ra giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Phương Hạ.

Trong căn phòng tối om, chỉ bảng lảng ánh đèn ngoài hiên. Khi người đàn ông bước vào, anh ta lờ mờ nhìn thấy một bóng người yểu điệu khoác lên mình bộ đồ ngủ trong suốt đang nắm trên chiếc giường.

Anh ta không ngờ rẵng Kiều Phương Hạ lại lẳng lơ tới vậy, thậm chí còn chưa kịp cởi quần áo ra, anh ta không hề suy nghĩ gì thêm mà đã nóng lòng trực tiếp nhào về phía người ở trên giường.

Kiều Diệp Ngọc đang nằm trên giường lập tức cảm thấy đầu sau gáy đau đớn dữ dội, choáng váng tỉnh lại. Cô ta còn chưa kịp bò dậy xuống giường thì đã cảm nhận được có người đang đè lên cơ thể của mình, vội vàng nhanh nhẹn lột hết quần áo của cô ta ra.

“Ai vậy?” Cô ta không nhịn được hét lên chói tai: “Mau tránh ra!”

“Chính bản thân cô mời tôi tới, hiện tại cô còn giả vờ giả vịt cái gì?”

Người đàn ông vừa cười vừa trả lời bằng tiếng nước ngoài.

Bấy giờ, Kiều Diệp Ngọc mới phản ứng lại được, nhận ra người đang đè lên mình là ai.

“Anh nhầm rồi! Tôi không phải là Kiều Phương Hại” Cô ta ra sức, cố gắng thoát ra khỏi sự kiểm soát của người đàn ông nọ.

Đúng lúc này, từ bên ngoài có người đấy cửa vào, đèn đóm được bật lên, sáng choang cả căn phòng.

Kiều Diệp Ngọc hét lên một tiếng, cuống quít kéo chăn che phủ cơ thể của mình.

173-tinh-yeu.jpg


ràng ý định. Tóm tắt lại là Kiều Phương Hạ rất yêu thích tài năng của anh ta và hy vọng anh ta có thể cho mình một cơ hội để cô có thể mở rộng con đường phim ảnh, dấn thân vào sân khấu quốc tế rộng lớn hơn.
Chương 174: Thứ gái điếm giả tạo

Tối nay ở trên sân khấu Kiều Phương Hạ tỏa sáng xinh đẹp ngời ngời, không ai có thể không để mắt tới, rõ ràng mà một gương mặt trong sáng, nhưng không thể tin được lại có tham vọng như vậy, khiến người ta hận không thể lập tức kéo cô xuống để yêu thương.

Anh có được vinh dự đặc biệt này, đương nhiên sẽ không thể chờ đợi để đến lúc hẹn được.

Không ngờ rằng, mình đã bị sập bẫy của người khác rồi!

Kiều Diệp Ngọc vừa khóc vừa trốn tránh, dùng chăn bông che đi khuôn mặt của mình, nhưng đã muộn rồi, ngoài cửa có hơn chục phóng viên truyền thông chụp được cảnh tượng này.

Lúc này Kiều Phương Hạ đứng ở cửa, thản nhiên nhìn vở kịch đặc sắc bên trong.

Một lúc lâu sau, nhẹ nhàng kéo hai người phóng viên đang chen chúc ở phía sau cửa, nói: “Biết người bên trong là ai không?”

Trong khung cảnh hỗn loạn này, hầu như các phóng viên phải cố gắng lắm mới chụp được một bức hẳn hoi, ai có thế thấy được người nằm trên giường là ai chứ?

Kiều Phương Hạ mỉm cười với phóng viên, nhẹ giọng nói: “Người đêm nay đoạt được giải vai chính xuất sắc nhất, Kiều Diệp Ngọc. Tôi đoán cô ấy có thể nhận được giải thưởng này vì có thể đến đây ngủ nhỉ? Sáng mai các người nhất định phải viết lên tiêu đề đấy”

Cô nói xong lập tức xách vali lên định rời khỏi đây. Không quan tâm tới những gì đang xảy ra nữa.

Lúc quay đầu lại, đã thấy Lệ Đình Tuấn đang đứng cách đó không xa, đang suy tư nhìn cô chằm chäm.

Khi Kiều Phương Hạ lên máy bay, cúi đầu nhìn chiếc máy bay tư nhân ở phía xa.

Những tia sáng chiếu vào hai người đang đứng trước phi cơ riêng, nhìn họ thực sự vô cùng xứng đôi.

Ngoại trừ, khuôn mặt của Kiều Diệp Ngọc đã bị đánh đến mức sưng đỏ bầm tím, nhìn không được xinh đẹp cho lắm.

Lúc này cô ta đang đeo khẩu trang, dựa vào vai của Lệ Đình Tuấn khóc lóc đáng thương, Lệ Đình Tuấn võ vai cô ta vài cái, giống như đang an ủi.

Kiều Phương Hạ không nhịn được, khóe miệng nhếch lên.

Thứ gái điếm giả tạo.

Nếu bây giờ cô bị giới truyền thông phanh phui, thì không biết Kiều Diệp Ngọc đang trốn ở đâu đó cười sung sướng rồi.

“Mời cô xuất trình vé” Cô tiếp viên trước mặt mỉm cười nói với cô.

Kiều Phương Hạ đưa vé máy bay của mình ra, khoang hạng thương gia lúc năm giờ sáng vẫn còn vắng tanh.

Kiều Phương Hạ ngồi vào chỗ của mình trước, lấy tấm bịt mắt ra tùy ý đeo vào.

Tối hôm qua mọi người đều không ngủ được, Kiều Diệp Ngọc đã gọi điện cho cảnh sát.

Cảnh sát đến điều tra hỏi tại sao Kiều Diệp Ngọc lại xuất hiện trong phòng cô thì Kiều Phương Hạ giả vờ nói không biết gì, cảnh sát cũng không hỏi rõ nguyên nhân, Kiều Diệp Ngọc nói rằng bảng chứng Kiều Phương Hạ hãm hại cô ta quá ít nên đã lăn lộn một đêm, nhưng không điều tra được gì cả.

Còn có vị đạo diễn kia từ chối phối hợp điều tra, chỉ đưa ra một tờ giấy mời do một người không quen biết viết để chứng minh mình vô tội.

Kiều Diệp Ngọc vẫn không buông tha, liên tục làm loạn đến hai ba giờ sáng, Lệ Đình Tuấn mới xanh mặt nói: “Đủ rồi!” Kiều Diệp Ngọc mới ngoan ngoãn để cảnh sát rời đi.

174-tinh-yeu.jpg


“Chỗ cô không thể dùng phần mềm tin tức trong nước, không gạt cô nhưng mấy tiếng trước ở chỗ chúng tôi đã bùng nổ luôn rồi” Đường Minh Kỷ nhanh chóng trả lời cô: “Loại tin tức này lan truyền nhanh hơn so với những tin khác nhiều”

Trong lòng cô mỉm cười thỏa mãn.

Kiều Phương Hạ nhếch khóe miệng, ném điện thoại sang một bên, đắp mặt nạ giấy rồi đeo tấm bịt mắt lên mặt, định ngủ một giấc thật ngon.

Mấy ngày nay cô thực sự rất mệt mỏi, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, phía sau lưng vẫn còn hơi đau nhức.
Chương 175: Không phải là con chim hoàng yến của anh

Dường như chỉ vừa mới ngủ, lại như thể đã ngủ một lúc lâu rồi, Kiểu Phương Hạ bỗng nhiên cảm thấy như có người ngồi ở bên cạnh mình, còn đưa tay kéo quần áo của cô lên.

Kiều Phương Hạ luôn luôn có tính cảnh giác rất cao, đầu óc kịp phản ứng thì đồng thời cũng lập tức đưa tay lên kéo bịt mắt xuống.

Trong cabin rất tối, có tấm che nắng ngăn lại, đèn cũng không hề bật, trong bóng tối mờ ảo, Lệ Đình Tuấn yên lặng nằm ở cuối chiếc giường ngủ nhỏ bé của cô, đang lẳng lặng nhìn cô chảm chäm.

Chẳng phải anh và Kiều Diệp Ngọc đã ngồi máy bay tư nhân rời đi rồi sao?

Kiều Phương Hạ cho rằng bản thân mình chưa tỉnh ngủ, còn đang mơ thấy ác mộng.

Nhẹ nhàng tự nhéo mình một cái, rất đau.

“Lưng đau lắm không?” Lệ Đình Tuấn nhìn Kiêu Phương Hạ, mở miệng trước, thấp giọng hỏi cô.

Tay của anh đang áp lên sau lưng cô, hẳn là vừa rồi lúc kéo áo cô lên, đã nhìn thấy vết thương cũ của cô.

“Vẫn ổn” Kiều Phương Hạ đẩy tay anh ra, thấp giọng trả lời.

Cô đưa tay ra, định rung chuông gọi tiếp viên hàng không tới.

Nhưng mà ấn chuông rồi, chờ mấy phút đồng hồ cũng không thấy có tiếp viên nào tới.

“Không ai dám tới nếu không có lệnh của tôi đâu: Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chảm cô bằng ánh mắt hờ hững, thản nhiên nói.

Kiều Phương Hạ nhìn một vòng xung quanh mình, lúc này mới phát hiện ra, khắp cả khoang thương gia này, ngoại trừ hai người là cô và Lệ Đình Tuấn, thì chẳng hề có người nào khác.

Anh đã bao hết toàn bộ khoang máy bay ư?

Kiều Phương Hạ không kìm lòng được mà nhíu mày, thấp giọng hỏi anh: “Anh cảm thấy làm như thế này thú vị lầm à?”

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng đáp trả, chỉ lục lọi tìm kiếm trong chiếc túi Kiều Phương Hạ để ở một bên mấy lần.

Lúc anh tìm thấy thuốc mỡ thì ánh mắt cũng chạm phải hộp đựng nhẫn mà mà cô cũng để trong đó.

Động tác tay của Lệ Đình Tuấn ngừng lại một chút, nhưng ngay lập tức anh lại điềm nhiên coi như không có việc gì xảy ra rồi ném chiếc túi của cô sang một bên, sau đó mở thuốc mỡ, lấy một chút ra đầu ngón tay.

Một tay khác lại giữ chặt lấy eo của Kiều Phương Hạ, kéo cô lại gần mình một chút.

Lệ Đình Tuấn ngồi ở đúng lối ra duy nhất của chiếc giường nhỏ mà Kiều Phương Hạ đang nẵm, cô hoàn toàn không thể nào đi ra được, lúc Lệ Đình Tuấn túm lấy cô, cô vô thức muốn tránh khỏi vòng tay của anh, nhưng mà lại không thể nào thoát được.

Mấy ngày gần đây trở về nước, Kiều Phương Hạ vẫn luôn cảm thấy rất ngột ngạt, mặc dù Lệ Đình Tuấn không biết những thân phận kia của cô, nhưng cô lại luôn có một loại cảm giác tuyệt vọng vì không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của anh.

Nhất là bây giờ, ở trên máy bay, lại vẫn bị anh khống chế.

“Tôi không cần sự hỗ trợ của anh. Cũng không cần anh thương hại tôi” Cô lật tay đè lên vết thương trên lưng mình, nhíu mày, nặng giọng nói.

Từ trước tới nay, lúc nào thủ đoạn của anh cũng như thế, cho một bạt tai, rồi lại cho một quả táo ngọt.

Anh tưởng rằng đối xử với cô tốt hơn thì cô sẽ có thể lập tức quên đi chuyện mười mấy tiếng trước, anh nổ súng về phía Cố Dương Hàn, quên đi đoạn video giữa anh và Kiều Diệp Ngọc.

Cô là một người đang sống sờ sờ, không phải con chim hoàng yến anh nhốt ở trong lồng, không phải một con thú cưng được anh nuôi dưỡng.

Đình Tuấn bắt lấy cổ tay Kiều Phương Hạ đang ngăn cản mình chạm vào vết thương kia, rồi kéo nó lên đỉnh đầu dễ như trở bàn tay, lại hơi cúi người, tới gần cô hơn một chút.

175-tinh-yeu.jpg


nhịn không được, cười khẽ một tiếng.

‘Vì không muốn chạm tới chỗ bị thương ở phía sau lưng nên Kiều Phương Hạ không mặc áo ngực có quai, mà chỉ dùng miếng dán ngực, bây giờ tấm lưng trơn bóng kia đã lộ hết ra trước mắt, anh nhìn không sót một chỗ nào.

Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve một mạch từ sống lưng của cô đi lên, cuối cùng dừng lại ở nơi xanh xanh tím tím kia.
Chương 176: Là do Kiều Phương Hạ ép anh

Kiều Phương Hạ không kiềm chế được, cả người run lên một cái.

Lúc cô ký vào bản thỏa thuận, quả thực cũng không hề nghiên cứu từng câu từng chữ, chỉ nhìn qua loa mấy điều khoản rồi thôi.

“Trong nội dung của điều thứ ba có viết rõ ràng, nếu như cô và người đàn ông khác có sự đụng chạm gần gũi với nhau, tôi có quyền trừng phạt.”

Đầu ngón tay của anh dịu dàng lượn tròn trên lưng Kiều Phương Hạ, giống như đang nâng niu một báu vật có một không hai trên trần đời.

€ó lẽ là anh trừng phạt quá nhẹ nhàng, cho nên Kiều Phương Hạ mới có thể phạm sai lầm hết lần này đến lần khác như thế, thế nên, hôm nay anh phải để Kiều Phương Hạ nhìn cho rõ, rốt cuộc thì hậu quả của việc chọc giận anh sẽ như thế nào.

Anh có cả trăm ngàn phương pháp để khiến cô nghe lời.

Kiều Phương Hạ nằm sấp, nghe lời nói lạnh như băng của anh vang lên phía sau tai thì vội vàng mím chặt môi, không lên tiếng.

Cho nên, ở trong bản thỏa thuận không bình đắng này, anh chỉ là đặt ra giới hạn cho cô mà thôi.

Lệ Đình Tuấn giúp cô bôi thuốc xong, trong lúc tay phải luồn lên phía trước dò xét thì cũng giữ chặt lấy người cô, anh cúi xuống, ghé sát vào sau tai cô, nói khẽ: “Kiều Phương Hạ, tôi đã nói, trong vòng một năm này, cô nhất định phải hoàn toàn là người của tôi.”

Nói xong, cánh môi hơi lạnh kia lại dán lên tai cô, hôn dân xuống dưới.

Đầu óc Kiều Phương Hạ bây giờ lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.

Kiều Phương Hạ bỗng nhiên mở miệng nói: “Lệ Đình Tuấn, anh biết không? Mỗi một lần anh đụng vào, đều khiến tôi cảm thấy buồn nôn vô cùng.”

“Thậm chí phải sống trong cùng một phòng với anh, cũng làm tôi buồn nôn đến không thể thở nổi.”

Mỗi một chữ, cô đều nói rất rõ ràng, mang theo cả cảm xúc chán ghét không cách nào tả nổi.

Lệ Đình Tuấn dừng động tác hôn lại.

Mấy giây sau, đôi mắt ngập tràn vẻ tức giận của anh đối diện với ánh nhìn của Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ không muốn để cho anh chạm vào mình, anh muốn cưỡng ép cũng được thôi, cùng lắm thì lại vào bệnh viện thêm một lần nữa, phải tĩnh dưỡng nửa tháng một tháng, anh vẫn là không thể chạm vào cô.

Rất lâu sau, Lệ Đình Tuấn buông cô ra.

“Cô thích Cố Dương Hàn đến vậy sao.” Anh hơi hơi nheo mắt lại Thích đến mức, đã đồng ý lời cầu hôn của Cố Dương Hàn, còn nhận chiếc nhẫn của anh ta?

“Chuyện này không liên quan gì đến Cố Dương Hàn cả.”

Phương Hạ không cần suy nghĩ, thấp giọng trả lời: “Chuyện giữa anh Lệ và tôi, không cần thiết phải lôi cả những người khác vào làm gì.”

Cô xưng hô là anh Lệ thế này, khiến cho Lệ Đình Tuấn không nhịn được mà nở nụ cười lạnh.

“Được” Đáy mắt anh hiện lên vẻ nghiêm túc.

Đây là Kiều Phương Hạ ép buộc anh.

Lúc xuống khỏi máy bay, Vô Nhật Huy đã cung cung kính kính chờ ở bên ngoài sân bay, trông thấy Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn cùng nhau xuống khỏi máy bay thì sắc mặt hơi trắng xanh.

176-tinh-yeu.jpg



Hạo, bởi vì thành tích làm việc xuất sắc nên Phó Viễn Hạo mới đặc biệt điều anh ta từ đơn vị về hộ tống bên cạnh mình, về sau, khi Lệ Đình Tuấn rời khỏi quân khu, Phó Viễn Hạo mới để cho Vô Nhật Huy đi theo bên cạnh bảo vệ Lệ Đình Tuấn.

Vô Nhật Huy đi theo Lệ Đình Tuấn đã nhiều năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, lại thêm Lệ Đình Tuấn đối xử với anh ta không tệ, nên anh ta vẫn luôn luôn trung thành tuyệt đối với Lệ Đình Tuấn.
Chương 177: Là lỗi của cô

Chính bản thân mình bị đày đi đến nhiều chỗ rất xa cũng không có vấn đề gì, mặc quân trang lên người, sinh mệnh của quốc gia chính là sinh mệnh của bản thân.

Nhưng anh ta biết bên cạnh Lệ Đình Tuấn có bao nhiêu nguy hiểm, nếu như anh ta rời đi, thay một người mới đến bên cạnh bảo vệ cho Lệ Đình Tuấn, tất nhiên sẽ có những chỗ không được chu đáo!

“Tôi không nói lần thứ hai.” Lệ Đình Tuấn mặt không biểu tình trả lời.

Vô Nhật Huy không lên tiếng nữa, đứng nguyên tại chỗ run lên mấy giây rồi mới xoay người bước nhanh đuổi theo hai người Lệ Đình Tuấn và Kiêu Phương Hạ.

“Điều anh ta đi chỗ nào vậy?” Kiều Phương Hạ vừa đi vừa nhìn sang hai người Vô Nhật Huy và Lệ Đình Tuấn mấy lần, bỗng nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức thấp giọng hỏi Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn liếc mắt, quét về phía cô một cái, lại không trả lời vấn đề của cô.

“Lệ Đình Tuấn!” Kiều Phương Hạ không nhịn được mà nhíu mày, níu ống tay áo của anh lại: “Chuyện này là lỗi của tôi, có liên quan gì đến Vô Nhật Huy chứ?”

Vô Nhật Huy đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, nhưng chỉ bởi vì không trông chừng được cô mà anh muốn trừng phạt anh ta như vậy sao?

Thậm chí cô còn nghỉ ngờ không biết rốt cuộc thì Lệ Đình Tuấn có trái tim, có tình cảm hay không nữa!

Lệ Đình Tuấn dừng lại, trở tay một cái, mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, kéo cô tới trước mặt mình, nói khẽ: “Nếu như biết đau lòng, thì hãy tự mình học cách ngoan ngoãn một chút.”

“Hiểu chưa?”

Kiều Phương Hạ trừng mắt nhìn thẳng vào anh, từ trong mắt của.

Lệ Đình Tuấn, cô chỉ trông thấy sự ngang ngược và dục vọng khống chế mãnh liệt mà thôi.

Anh biết cô không quan tâm bản thân mình, cho nên đã dùng cách trừng phạt những người bên cạnh để trừng phạt cô, để lương tâm cô khó có thể bình an.

Nhưng mà cô cũng đã biết từ lâu, anh vẫn luôn là người máu lạnh như thế. Anh muốn làm gì thì tất nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần đạt được mục đích. Cho nên vẫn là cô tùy tiện nổi hứng, là cô không biết tốt xấu, là lỗi của cô.

“Về sau tôi sẽ không như vậy nữa.” Cô nhấp xuống khóe miệng, khẽ nói với anh: “Là lỗi của tôi.”

Mặc dù từ trước tới nay dáng vẻ của Vô Nhật Huy đều là giải quyết việc chung, nhìn qua thì cũng là người giống như Lệ Đình Tuấn.

Nhưng có một số việc không cần tận miệng nói ra nhưng cô vẫn biết Vô Nhật Huy đối xử với mình như thế nào, cho nên cô càng không có cách nào trơ mắt nhìn Vô Nhật Huy bị phạt.

““Muộn rồi” Lệ Đình Tuấn chỉ lạnh nhạt trả lại cho cô hai chữ.

Kiều Phương Hạ còn muốn tiếp tục đuổi theo cầu xin anh, nhưng Vô Nhật Huy ở sau lưng lại ngăn cản cô, nhìn cô mà lắc đầu, nói khẽ: “Cô Kiều, không cần đâu.”

Vô Nhật Huy càng như vậy, Kiều Phương Hạ càng cảm thấy trong lòng khó chịu đến phát hoảng.

Vô Nhật Huy không hề làm sai bất kỳ chuyện gì! Là vấn đề của riêng cô mà.

“Tính tình của cậu hai thế nào cô cũng biết rồi đấy, không cần tiếp tục cầu xin nữa” Vô Nhật Huy tiếp tục nói với cô.

Giờ phút này, cửa ra khỏi sân bay.

Kiều Diệp Ngọc đội một chiếc mũ bucket và đeo khẩu trang đang bị một đoàn phóng viên truyền thông vây chặt đến độ nửa bước khó ¡. Kiều Diệp Ngọc cũng không biết tại sao những phóng viên này lại biết được hành trình của mình. Những chiếc micro và những câu hỏi đồn dập như nước lũ đủ mọi vấn đề của đám phóng viên, khiến cô ta gần như sắp ngạt thở.

“Xin hỏi cô Kiều, việc cô có thể nhận được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Quốc tế lần này, có giống như lời đồn là dựa vào việc dùng quy tắc ngầm để đi lên không?”

177-tinh-yeu.jpg


Phương, mà ngược lại còn bị chế nhạo?”

Mỗi chữ mỗi câu của đám phóng phiên chẳng khác nào những lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Kiều Diệp Ngọc, vẻ mặt của cô ta có chút hoảng hốt, chỉ biết nhìn vẻ mặt khẩn trương của những người xung quanh.
Chương 178: Kiều Diệp Ngọc tự sát

Người quản lý ở bên cạnh bảo vệ Kiểu Diệp Ngọc, hét về phía những phóng viên đứng xung quanh: “Xin lỗi, Diệp Ngọc của chúng tôi không làm mấy chuyện không cần thiết như thế vậy nên sẽ không thừa nhận đâu. Nhân phẩm của Diệp Ngọc chúng tôi như thế nào, thời gian sẽ chứng minh tất cả thôi”

“Bị bắt gian ngay tại giường, sao lại chưa làm?”

“Bao nhiêu ảnh trên báo ở nước ngoài, không thể nói là ghép được chứ đúng không?” Những câu hỏi của phóng viên ngày càng mạnh mẽ hơn.

“Hiểu lầm cả thôi, mấy người đừng hỏi nữa!” Người quản lý hét lớn đến mức khản cả cổ.

Kiều Diệp Ngọc khóc cả tối, chẳng ăn miếng cơm nào cả. Cộng thêm việc lệch múi giờ, gần hai ngày rồi cô ta không ngủ. Cô ta như bị sóng đánh tới tấp vào người, chóng mặt, mỏi mắt.

Cô ta tưởng chuyến này về nước danh tiếng sẽ lên hẳn.

Bây giờ thì hay rồi, danh tiếng trên quốc tế của cô ta cũng lên hẳn, cả thế giới đều biết Kiều Diệp Ngọc lấy được tài nguyên nhờ việc ngủ với người khác.

Cô ta nhìn người đứng trước mặt, nhỏ gọng nói; “Tôi không làm…”

Đến bây giờ cô vẫn rất giữ mình vì Lệ Đình Tuấn, giữ một tấm thân hoàn chỉnh, sao lại thành thế này được?

“Cô Kiều, cô nói gì cơ?” Phóng viên thấy cô ta lên tiếng nên lại càng đưa mic gần về phía cô hơn.

Mọi thứ rất hỗn loạn, vệ sĩ của nhà họ Lệ và bảo vệ ở sân bay gần như không duy trì được trật tự được nữa rồi.

Kiều Diệp Ngọc thấy rất chóng mặt, hoảng hốt, cảm giác mình như đang ở trong một giấc mơ vậy.

Cô ta xong rồi.

Cuộc đời của cô ta sắp bị Kiều Phương Hạ phá hỏng rồi.

“Diệp Ngọc cô làm gì thế!”Quản lý quay đầu lại, thấy Diệp Ngọc đột nhiên rút một chiếc dao nhỏ ra từ trên người một phóng viên nào đó, cô ta sợ quá hét lên.

Kiều Diệp Ngọc nhắm chuẩn cổ tay của mình.

“Đây là đáp án mà mấy người muốn” Kiều Diệp Ngọc cười với ống kính, lưỡi đao sắc bén chém xuống.

Người quản lý muốn ngăn lại nhưng đã muốn rồi.

Lệ Đình Tuấn đứng ở xa thấy cảnh hỗn loạn ở ngoài cửa, gần như chứng kiến toàn bộ quá trình Kiều Diệp Ngọc cắt cổ tay.

“Mau gọi cấp cứu đi!” Người quản lý sợ đến mức không biết làm gì, chỉ khóc cầu cứu.

“Sao thế?” Lệ Đình Tuấn đến gần đó, đi đến kiểm tra tình hình.

“Là do phóng viên ép đấy! Diệp Ngọc không còn cách nào khác!”

Người quản lý khóc, lớn tiếng trả lời.

Lệ Đình Tuấn chỉ nhìn xung quanh một vòng, mấy phóng viên kia sợ xanh mặt, lần lượt rời đi.

178-tinh-yeu.jpg


khẩu của Kiều Phương Hạ cho Lệ Đình Tuấn.

“Đình Tuấn…” Kiều Diệp Ngọc ở bên cạnh khóc lóc một cách yếu đuối, gọi tên anh, máu chảy ra đã làm ướt áo khoác của anh rồi.

Hôm nay chắc là không được rồi.

“Cất lại đi đã” Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, thấp giọng nói.

Nói rồi, anh không nhìn Kiêu Phương Hạ nữa, đóng cửa xe lại.

Kiều Phương Hạ nhìn xe của Lệ Đình Tuấn biến mất trong tầm nhìn. Một lát sau, cô đi đến chiếc xe taxi đỗ bên đường, tự nhấc hành lý lên.

“Cô..” Vô Nhật Huy đứng đẳng sau muốn giúp cô.

“Không cần” Kiều Phương Hạ đẩy nhẹ Vô Nhật Huy ra, nói: “Xin lõi, làm liên lụy đến anh rồi, tôi sẽ nghĩ cách”

Ở bệnh viện, người nhà họ Kiều nghe tin đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK