Kiều Phương Hạ bị nước từ vòi hoa sen giội cho sắp không mở mắt ra được nữa, cô dùng chút tôn nghiêm cuối cùng, nhẹ giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Lệ Đình Tuấn, anh không thể làm ở đây được!”
Trong giọng nói của cô còn mang theo mấy phần cầu xin.
Anh có thể chà đạp tôn nghiêm của cô dưới lòng bàn chân, nhưng mà mấy người sẽ chung sống cùng cô trong mấy tháng tiếp theo đều đang ở bên ngoài kia kìa!
Lê Đình Tuấn lại chỉ cười lạnh một tiếng, lạnh lẽo nói: “Cô không có quyền lựa chọn!”. Trái tim của Kiều Phương Hạ theo những lời này của anh mà chìm xuống đáy vực.
Khi Lê Đình Tuấn cúi đầu tiến lại gần Kiều Phương Hạ, cô cắn răng nói nhỏ: “Cho nên, xem người ta như một món đồ chơi, cầm trong tay tha hồ đùa giỡn có phải rất thích thú hay không?”
“Kiều Phương Hạ, cô không đủ tư cách để hỏi câu này đâu” Lê Đình Tuấn híp mắt lại, trầm giọng nói.
Chính cô là người khởi đầu trước, bây giờ anh chỉ đang dùng phương pháp của cô để trả lại cho cô mà thôi.
Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, nói: “Nhưng tôi không cố ý thất hứa với Đình Trung, anh cũng biết rõ đó là vì Cố Dương Hàn xảy ra chuyện mà! Tôi đã chuẩn bị quà cho Đình Trung từ lâu rồi!”
Vẻ giễu cợt trong mắt Lệ Đình Tuấn lại tăng lên: “Thế quà đâu?"
“Quà..” Kiều Phương Hạ chỉ nói được một chữ, bỗng nhiên cô nhận ra rằng Lê Đình Tuấn cũng không biết chuyện cô đã tặng quà cho Đình Trung rồi, nếu không thì anh cũng sẽ không chất vấn cô như vậy.
Tô Minh Nguyệt không đưa bức tượng tỳ hưu làm bằng ngọc đen cho Đình Trung. Lệ Đình Tuấn đã cho cô cơ hội. Nước chảy ra từ vòi hoa sen đã trở nên ấm áp hơn, nhưng sắc mặt của Kiều Phương Hạ lại càng tái mét đi.
Sự lạnh lùng trong mắt Lệ Đình Tuấn xâm nhập vào trong xương tủy của cô, khiến cô không thể khống chế được mà run rẩy.
Đột nhiên, cảm giác đau đớn ập đến khiến Kiều Phương Hạ không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Nghe thấy âm thanh phát ra từ trong miệng cô, hai mắt Lệ Đình Tuấn lại càng đỏ hơn, anh nâng tay lên xoay gương mặt nhỏ nhắn của cô lại, dùng sức cần lên đôi môi của cô.
Lệ Đình Tuấn ôm Kiều Phương Hạ ra khỏi phòng tắm và ném cô lên ghế sô pha. Khoảnh khắc anh áp người xuống, Kiều Phương Hạ đau đến mức không thể nhịn được nâng tay bấu chặt lấy lưng anh.
Tiếng rên rỉ khàn khàn đứt quãng của cô bị nhấn chìm trong tiếng cười đùa vui vẻ của những người ở bên ngoài cánh cửa.
“Đình Tuấn? Anh có ở trong đó không?” Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Tô Minh Nguyệt đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Cả người Kiều Phương Hạ vừa mỏi vừa đau, cô cảm nhận được Lê Đình Tuấn ở phía sau đã rút ra và rời đi, nhưng cô chẳng còn tí sức lực nào để nhìn anh lấy một cái nữa.
Mấy giây sau, một chiếc áo vest mang theo mùi hương trên người Lê Đình Tuấn phủ lên cơ thể đang cuộn tròn lại trên ghế sô pha của Kiều Phương Hạ.
Cô nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Có thể bỏ qua cho Cổ Dương Hàn không?”
Nếu anh đã xem chuyện này như là một cuộc giao dịch, vậy thì cô cũng chỉ có thể xem nó là giao dịch,
cô có quyền đưa ra yêu cầu.
Lệ Đình Tuấn không khỏi nhíu mày lại, nhìn cơ thể nhỏ bé và yếu ớt đang đưa lưng về phía mình. “Đình Tuấn?” Tô Minh Nguyệt lại gõ nhẹ lên cửa.
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, anh lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho một dãy số, sau đó trầm giọng nói: “Đổi một căn phòng khác đi.”
Kiều Phương Hạ nằm trên sô pha không biết đã bao lâu, cô cảm thấy cực kỳ đau đầu. Một lúc lâu sau, cô mới cố gắng chống người ngồi dậy, lấy điện thoại ở một bên qua, lau sạch nước đọng trên màn hình rồi gọi điện thoại cho Nguyên Khiết Đan.
Mười mấy phút sau, Nguyên Khiết Đan chạy đến, lúc nhìn thấy Kiều Phương Hạ cả người đầy vết xanh xanh tím tím, đến cả bàn chân cũng toàn là dấu vết đỏ đỏ đang nằm trong phòng nghỉ, cô ấy bị dọa đến mức mặt mũi cũng tái mét cả đi.
Sau khi đứng ở cửa sửng sốt một lát cô ấy mới kịp phản ứng lại, ngay sau đó mới tiến phủ thêm áo lên người Kiều Phương Hạ, run giọng hỏi: “Là ai làm ra chuyện này? Tại sao lại như vậy?”
Vừa rồi, Nguyên Khiết Đan đứng bên ngoài.
Nguyên Khiết Đan không nghe thấy tiếng động gì bất thường cả, những người khác chắc cũng không nghe thấy gì đâu nhỉ?
Kiều Phương Hạ khó chịu đến mức thấy mọi thứ trước mắt đều tối sầm lại. Nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Khiết Đan bị dọa sợ đến sắp phát khóc bởi dáng vẻ lúc này của mình thì cô lại duỗi tay, xoa nhẹ khuôn mặt của Nguyên Khiết Đan mà nói: “Không có chuyện gì đâu, em đừng để ý.”
Nguyên Khiết Đan giúp Kiều Phương Hạ mặc lại quần áo tử tế. Trong lúc đỡ Kiều Phương Hạ đi ra ngoài, Vô Nhật Huy liếc nhìn cô.
Cả tầng này im lặng không có chút tiếng động nào, ngoại trừ Vô Nhật Huy và một vệ sĩ nữa thì chẳng có ai khác nữa.
Lúc Vô Nhật Huy nhìn thấy vết thương trên bắp chân của Kiều Phương Hạ thì hơi khựng lại một chốc, sau đó nhỏ giọng nói: “Để tôi đưa cô chủ về khách sạn trước”
“Không cần” Kiều Phương Hạ đè giọng lạnh lùng trả lời. Đánh một gậy xong lại cho một viên kẹo, trò này chỉ thích hợp với trẻ con mà thôi.
Khi Nguyên Khiết Đan đỡ Kiều Phương Hạ lên xe thì đột nhiên Kiều Phương Hạ thoáng lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Lê Đình Tuấn đứng trên lầu nhìn dáng vẻ của Kiều Phương Hạ, cho dù cô đang vô cùng chật vật nhưng vẫn cố hết sức kiên cường chống đỡ.
“Hay là chúng ta hãy đưa cô ấy về Thanh Đông?” Vô Nhật Huy đứng phía sau cảm thấy không đành lòng, nên rất cẩn thận dò hỏi.
Nhưng mãi sau đó Lê Đình Tuấn vẫn không trả lời câu hỏi này, vẫn luôn nhìn chằm chằm chiếc xe đang rời khỏi dưới lầu bằng ánh mắt âm trầm.
Vô Nhật Huy cũng không dám hỏi lại, chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.
Không ai có thể ngờ rằng Lê Đình Tuấn lại ra tay tuyệt tình với Kiều Phương Hạ như vậy. Vô Nhật Huy vẫn luôn cho rằng, dù Kiều Phương Hạ có lật trời đi nữa, thì Lê Đình Tuấn cũng sẽ không nỡ trừng phạt cô.
Cho dù là lúc Kiều Phương Hạ sinh Đình Trung xong đã lập tức bỏ mặc cậu bé, thì Vô Nhật Huy cũng chưa thấy Lê Đình Tuấn tức giận như hôm nay.
“Hỏi kỹ cho tôi, hôm nay ai đã đánh vào mặt cô ấy” Một lúc sau, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên trầm giọng mở miệng.
“Lúc đạo diễn Tống vừa bước vào thì ông ta đã nói rồi, là Chu Tố My đánh” Vô Nhật Huy căng thẳng trả lời.
“Chu Tố My là ai?” Lê Đình Tuấn không nhịn được mà nhíu mày.
Vô Nhật Huy thoảng do dự, cố ý nhắc đến Tô Minh Nguyệt, nhỏ giọng trả lời: “Là... chị gái đồng nghiệp có mối quan hệ rất tốt với cô Tô ở Hoàng Cầu”
Lệ Đình Tuấn hơi nghiêng đầu, xuyên qua cửa kính sát đất gần ban công nhìn về phía Tô Minh Nguyệt đang vui đùa cùng mọi người ở bên ngoài.
Ai lại tin rằng chuyện này không có chút liên can gì đến Tô Minh Nguyệt cơ chứ?
Một diễn viên vô danh chẳng có chút quan hệ gì với anh, vậy mà cũng dám bám víu vào tên tuổi của anh để nhục nhã Kiều Phương Hạ. Không biết có phải gần đây anh đã quá dung túng cho Tô Minh Nguyệt rồi hay không nữa.
Tô Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh nhìn của Lê Đình Tuấn, sau đó lập tức nở một nụ cười dịu dàng với anh.
Lệ Đình Tuấn lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta rồi khẽ lên tiếng: “Còn nhớ rõ lúc ban đầu Minh Nguyệt đã bị chèn ép như nào không?”
“Vâng, nhớ rõ” Vô Nhật Huy trả lời ngay lập tức. “Lập tức cẩm Chu Tố My diễn”.
Kiều Phương Hạ ngồi ở ghế sau xe, tựa đầu vào cửa kính. Nguyên Khiết Đan nhìn cô vài lần thông qua kính chiếu hậu, trong lòng lo lắng nên nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Có khỏe không? Không thì em chở chị đến tiệm thuốc mua ít thuốc nhé?”
Kiều Phương Hạ đờ đẫn nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi lại: “Đêm nay Chu Tố My lên top tìm kiếm lúc mấy giờ?”
Nguyên Khiết Đan sửng sốt một chút mới trả lời: “Hình như là được sắp xếp vào lúc mười một giờ, mười một giờ có khá đông người theo dõi”
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại, cũng đồng thời lên tiếng: “Nói với Đường Minh Kỷ làm càng lớn chuyện thì càng tốt”
“Chị muốn cô ta thân bại danh liệt”
Cô không tin việc Lê Đình Tuấn đến đây vào đêm nay không có chút liên quan gì đến Chu Tổ My. Cô sẽ giết gà dọa khỉ cho Tô Minh Nguyệt biết mặt.
Ngay lúc nửa đêm, Kiều Phương Hạ đột nhiên cảm thấy đau ở vùng bụng dưới, cô gần như là bị cơn đau này đánh thức.
“Làm sao vậy?” Nguyên Khiết Đan nghe thấy có tiếng động, lập tức bật đèn chạy vào.
Nguyên Khiết Đan rất lo lắng cho tâm trạng tồi tệ của Kiều Phương Hạ hôm nay nên vẫn luôn ngủ ngoài số pha để canh chừng.
Kiều Phương Hạ đau đến mức không nói nên lời, mồ hôi lạnh làm ướt đẫm cả tóc, chỉ biết ôm lấy bụng dưới rên rỉ.
Nguyên Khiết Đan lập tức vén chăn lên xem chuyện gì xảy ra. Ngay khi vén chăn lên, một mùi máu tươi nồng nặc ập tới, quần ngủ của Kiều Phương Hạ bị máu thấm ướt một nửa rồi!
“Trời ơi.” Nguyên Khiết Đan kinh sợ kêu lên. Cô ấy vội xoay người cầm lấy điện thoại, tình huống này của Kiều Phương Hạ bắt buộc phải gọi 120! Vừa xoay người, góc áo cô ấy đã bị Kiều Phương Hạ nắm chặt lấy: “Không cần gọi đâu.” “Nhưng biết phải làm sao bây giờ?” Nguyên Khiết Đan bị dọa nói năng lộn xộn. Kiều Phương Hạ biết chút y học, cô biết chuyện gì đang xảy ra.
Là do Lê Đình Tuấn quá thô bạo, thời gian lại quá lâu, làm phần thịt bên trong của cô bị thương. Thật ra lúc Nguyên Khiết Đan tới tìm cô, cô cũng bị chảy chút máu rồi.
“Mua chút thuốc cầm máu là được rồi.” Cô thở hổn hển đáp.
“Vậy em đi mua thuốc! Chị nằm im đó đừng nhúc nhích! Em sẽ quay lại ngay lập tức!” Nguyên Khiết Đan sợ hãi đến nổi nước mặt nước mũi chảy ròng, cầm lấy túi chạy ra ngoài.
Kiều Phương Hạ đau đến gần như mất đi ý thức, mồ hôi lạnh chảy ra khắp người. Thậm chí cô còn không biết rõ mình đang chảy máu hay là đang chảy mồ hôi.
Đây là di chứng của cô do tai nạn xe cộ để lại. Các cơ bên dưới cứng lại, mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt, lúc đau bụng kinh vô cùng dữ dội, cơ nhất định sẽ bị co giật, nhưng không có lần nào đau dữ dội giống như hôm nay.
Thuốc giảm đau trong vali cạnh giường. Cô muốn xuống giường lấy, nhưng vừa nâng nửa người lên, đầu lại gục xuống giường.
“Nhóc cầm!”
Có thể là cô đang nằm mơ, tự thể gục đầu xuống giường này khiến cô không còn thấy đau, hơn nữa còn nghe thấy có người nói bên tai cô, gọi cô là nhóc cầm.
Đã nhiều năm rồi, chưa từng nghe thấy ai gọi cô như vậy.
Có một khoảng thời gian Kiều Phương Hạ mắc chứng tự kỷ, lúc còn rất nhỏ, khi đó An Phương Diệp với Kiều Đông Phương còn chưa ly hôn.
Bản thân cô cũng quên mất vì sao lại mắc chứng tự kỷ đó rồi, đại khái là có liên quan tới An Phương Diệp với Kiều Đông Phương.
Thực ra Tống Vân Lan không cần hết lần này đến lần khác uy hiếp cô vì sợ cô nói ra những gièm pha, bởi vì Kiều Phương Hạ hoàn toàn không biết biểu đạt, cô không thể nói ra.
Mãi cho đến khi cô lên tiểu học, căn bệnh này mới dần dần có chuyển biến tốt.
Cho nên thật ra ban đầu tới nhà họ Lệ thì Kiều Phương Hạ không biết nói. Vì vậy người nhà họ Lệ đặt một biệt danh cho Kiều Phương Hạ sau lưng cô: Nhóc cầm.
Nhưng chỉ có một người gọi cô như thế trước mặt cô, luôn dùng giọng điệu với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, không bao giờ gọi tên cô.
Vì thể Kiều Phương Hạ thầm cho rằng, đây là cách xưng hô độc đáo nhất giữa cô với Lệ Đình Tuấn. Đó là biểu hiện cho mối quan hệ thân thiết của hai người họ.
Lê Đình Tuấn cũng từng suýt có em gái, nhưng em gái anh bị chết non trong bụng mẹ, do thiếu oxy mà chết.
Mà nguyên nhân chết do thiếu oxy là bởi vì mẹ anh phát hiện sự tồn tại của An Phương Diệp. Trong một lần cãi nhau với ba của Lê Đình Tuấn, trong thời tiết lạnh băng, mang thai sáu tháng mà lại nhảy thẳng vào hồ nước, sau đó đứa trẻ bị chết non.
Ngày đầu tiên Kiều Phương Hạ tới nhà họ Lệ, An Phương Diệp bảo cô bưng hoa quả cho Lê Đình Tuấn ăn, chủ động biểu hiện tốt. Cô luôn nghe lời An Phương Diệp nên băng đĩa hoa quả vào phòng của Lệ Đình Tuấn.
Cô vẫn nhớ
Điều tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải là không có được, mà là sau khi có được rồi lại đánh mất đi.
“Nhóc câm”
Kiều Phương Hạ giống như lại nghe thấy Lê Đình Tuấn gọi cô, bình tĩnh mở mắt ra. Vài giây sau cô mới ý thức được bản thân mình đang nằm trong bệnh viện.
Cô khẽ quay đầu lại, phát hiện Lệ Đình Tuấn đáng ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm tài liệu trên màn hình máy tính, lông mày nhíu lại, quầng thâm dưới mắt cũng có chút lộ rõ.
Rõ ràng tối hôm qua cô đã nhờ Nguyên Khiết Đan giúp cô đi mua thuốc cầm máu. Bởi vì nghĩ đến việc người ở trong khách sạn đều là fan của người nổi tiếng và bọn chó săn nên cô không muốn làm quá mọi chuyện lên, càng không muốn mọi người đoán ra mối quan hệ giữa cô và Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhận ra Kiều Phương Hạ trên giường bệnh bên cạnh đã tỉnh lại, lập tức quay đầu lại nhìn cô, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng chỉ vài giây sau đó đã lặng lẽ chuyển tầm mắt sang bình truyền dịch, giống như hoàn toàn không quan tâm người bên cạnh mình là ai.
“Còn đau không?” Lê Đình Tuấn hơi nhíu mày. Anh đóng máy tính lại, khẽ hỏi cô.
“Không liên quan gì đến anh” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng đáp.
Lệ Đình Tuấn cứng người, anh lập tức đứng dậy đi đến bên giường, hơi nghiêng người về phía cô.
Kiều Phương Hạ lập tức vuốt vuốt tóc, tránh sự đụng chạm của anh.
Động tác của Lê Đình Tuấn ngừng lại, tiếp tục đặt lòng bàn tay lên trán cô, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.
Sau khi truyền nước biển một đêm thì nhiệt độ cơ thể của Kiều Phương Hạ đã ổn định, so với tình hình tối qua thì có vẻ tốt hơn nhiều.
“Ngài Lệ đúng là một doanh nhân có lương tâm” Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn về phía anh, cười cười nói: “Không chỉ phụ trách việc giết người mà còn đảm nhiệm luôn cả việc xử lý thi thể”
Lệ Đình Tuấn thừa nhận, đêm qua anh đã có hành động quá khích, đã cưỡng ép cô bất chấp cô liều mạng chống cự.
Nhưng cũng là vì Cổ Dương Hàn.
Anh và Kiều Phương Hạ nhìn nhau một lúc, thu tay lại rồi thấp giọng nói: “Về vấn đề Cố Dương Hàn hỏi cô, cô đã có đáp án chưa?”
“Tôi thà chọn kết hôn với người thực vật” Kiều Phương Hạ lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Kiều Phương Hạ” Sắc mặt Lệ Đình Tuấn nhanh chóng trầm xuống.
“Chỉ vì đây không phải là câu trả lời mà anh muốn” Kiều Phương Hạ cười cười, chế nhạo nói: “Nhưng mà Lê Đình Tuấn à, kỳ hạn thỏa thuận của chúng ta chỉ có một năm. Sau một năm, anh không có quyền can thiệp vào bất kỳ vấn đề riêng tư nào của tôi”
Trong mười ngày ngắn ngủi kể từ khi ký thỏa thuận, mà đổi với Kiều Phương Hạ dường như nó dài như một thế kỷ. Vẫn còn hơn ba trăm ngày nữa, cô vẫn phải sống với tên ma quỷ này hơn ba trăm ngày nữa, thật là kinh khủng.
Trong lòng Lê Đình Tuấn hiểu rất rõ.
Bây giờ tiếp tục nói chuyện với Kiều Phương Hạ chỉ càng khiến bản thân tức giận thêm, khiến anh làm ra những hành động thiếu lý trí mà thôi.
“Được.” Anh trầm mặc một lúc, áp chế lửa giận gật đầu.
“Nhưng tốt nhất cô nên rõ ràng, kỳ hạn một năm chẳng qua vừa mới bắt đầu thôi.”
Kiều Phương Hạ nhìn theo Lệ Đình Tuấn bị cô chọc tức rời đi. Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa của anh, nhịn không được mà nhếch môi chế giễu bản thân.
Anh muốn hành hạ lẫn nhau đây mà.
Cô cầm lấy điện thoại bên đầu giường, mở ra nhìn thì thấy tin nhắn mà Đường Minh Ký gửi tới một tiếng trước.
“Thuốc bên King đã không có vấn đề gì rồi, không cần phải lo lắng”
Số một Hoàng Gia.
“Sao có thể chứ? Không phải trước đây những tin tức này đều đã bị dập tắt rồi sao?” Tô Minh Nguyệt nghe nói chuyện của Chu Tố My càng ngày càng tệ, đột nhiên đứng dậy từ trên sô pha.
Hai người Tô Minh Nguyệt và Chu Tố My luôn tiến hành marketing kết hợp với nhau, Chu Tổ My xảy ra chuyện thì nhất định cô ta cũng bị liên lụy.
Trong giới giải trí, giữa các ngôi sao nữ làm gì có tình bạn chân chính. Tranh giành các loại tài nguyên cũng có thể dẫn đến cảnh đầu rơi máu chảy. Nhưng nếu cô độc trong vòng này sẽ lộ ra nhân phẩm không tốt, do đó quy tắc marketing tình bạn mới xuất hiện.
Tô Minh Nguyệt không chỉ marketing tình bạn với mỗi một người là Chu Tố My, nhưng những người cô ấy làm như vậy cũng không nhiều. Cho nên bất kỳ ai trong số họ xảy ra chuyện cũng đều sẽ gây bất lợi cho cô ấy!
“Thật sự không thể nghĩ ra cách nào để mọi chuyện lắng xuống sao?” Cô ta trầm giọng hỏi Vương Giai: “Chẳng lẽ công ty không biết chuyện này?"
“Chu Tố My đã xích mích với tất cả các diễn viên trong đoàn phim của công ty” Vương Giai trả lời với vẻ khó xử.
"Nếu như trước đây chị ta có thể biết điều một chút thì may ra còn có người đứng lên nói đỡ cho chị ta... Bây giờ thái độ của công ty không hề lạc quan chút nào, rất có thể sẽ phải lựa chọn vứt bỏ chị ta."
"Vứt bỏ gì chứ?" Tô Minh Nguyệt sửng sốt và ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Trong hai năm nay, Chu Tố My là người lấy kịch bản về cho Hoàng Cầu chúng ta nhiều nhất ! Sao công ty có thể vứt bỏ một diễn viên vừa chăm chỉ lại vừa nhiều người hâm mộ như vậy chứ?"
“Chị Minh Nguyệt à, thời thể bây giờ đã khác rồi” Vương Giai thở dài đáp.
"Chị không nghĩ thử xem, Chu Tố My cũng đâu còn trẻ trung gì nữa. Chị ta đã bước tới cái tuổi ba mươi hai rồi, đất diễn của chị ta cũng đang ngày càng thu hẹp. Chỉ vài năm nữa thôi là chị ta đã có thể sẽ đóng các vai chị vai mẹ rồi. Trái lại là các thế hệ trẻ có tiếng trong công ty, các cô ấy chỉ nằm trong khoảng hai năm và đang trên đà phát triển! Khán giả là những người dễ thay đổi lòng hâm mộ nhất".
Tô Minh Nguyệt càng nghe càng tức giận: "Dù vậy, tôi cũng nhất quyết muốn giữ Chu Tổ My lai!"
"Chị điên rồi à? Nếu bây giờ chị lên tiếng cho Chu Tố My thì chị sẽ bị cuốn vào vũng nước bẩn của chị ta đó! Bây giờ trên mạng đang tràn lan những lời sỉ nhục, chỉ trích chị ta vì tư cách kém cỏi. Nếu bây giờ chị giúp chị ta thì chẳng khác nào chị tự khẳng định rằng bản thân chị và chị ta là cùng một loại người! Đến lúc đó chị cũng sẽ trở nên giống như chị ta, mất đi tất cả, mất đi người hâm mộ! Nhưng chị nên nhớ là chị vẫn còn trẻ đó!"
"Chị hãy tự mình cân nhắc đi, cái em đang nói cho chị nghe chính là lý lẽ. Ông cha ta vẫn thường nói 'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tốt nhất là kể từ giây phút này chị hãy giả cầm giải điếc đi!"
Thực chất, trong lòng Tô Minh Nguyệt cũng hiểu rõ rằng những lời Vương Giai nói rất đúng. Nhưng thật lòng mà nói thì cô ta không thể nuốt trôi cục tức này!
Cô ta thầm nghĩ một hồi lâu sau đó trầm giọng đáp: "Tôi sẽ đi tìm Đình Tuấn để thương lượng!"
Vừa dứt lời, cô ta lập tức cúp máy cuộc gọi của Vương Giai.
Ngay sau đó cô ta gọi cho Lê Đình Tuấn và chỉ vài giây sau, một giọng nói quen thuộc đến phát ghét vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Tô Minh Nguyệt sững sờ, vậy mà Lê Đình Tuấn lại cúp máy?
Cô ta nhấn phím gọi lại, và lúc này điện thoại của Lê Đình Tuấn đã vào trạng thái tắt máy!
Trước khi Tô Minh Nguyệt kịp hoàn hồn sau cú sốc thì Vô Nhật
Vậy thì cô đừng nói gì nữa. Im lặng là vàng! Vô Nhật Huy nhanh chóng trả lời câu cuối cùng rồi mặc kệ cô ta.
Kể từ giây phút này, Tô Minh Nguyệt mới nhận ra rằng không có Lê Đình Tuấn thì cô ta chẳng là cái thá gì cả!
Lê Đình Tuấn đã bỏ mặc cô ta rồi thì còn ai coi cô ta ra gì? Thậm chí là không có quyền được lên tiếng!
Trong khi đó, Đình Trung đang ngoan ngoãn ngồi xem phim hoạt hình trên TV trong phòng khách.
Âm lượng TV có hơi lớn khiến Tô Minh Nguyệt bị mất tập trung, cô ta lớn tiếng quát về phía Đình Trung: "Bật nhỏ tiếng xuống một chút không được hả?"
Đình Trung quay đầu lại, nhìn về phía Tô Minh Nguyệt.
Tính tình Dì Tô này cũng thật kỳ lạ, cứ làm ầm ĩ
Sau đó, cậu bé nhặt lên vài món đồ chơi bên cạnh rồi bước ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Tô Minh Nguyệt được yên tĩnh một chút, tiện tay đóng luôn cánh cửa lại, nhốt Đình Trung ngoài cửa.
Đình Trung nghe tiếng đóng sập cửa từ phía sau, nghịch cây gậy Kim Cô trong tay, chu miệng nhỏ lẩm bẩm: “Yêu tinh! Hãy mau mau hiện nguyên hình... Nhớ chị gái, nhưng chị gái không thích Đình Trung..."
Nói xong, cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé ra dụi mắt.
Đình Trung đã không gặp Kiều Phương Hạ suốt nhiều ngày. Không một ngày nào là cậu bé không nhớ đến cô, nhớ đến nỗi phát khóc mỗi đêm. Bình thường, trước khi Đình Trung đi ngủ thì Kiều Phương Hạ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện, sẽ hát cho cậu nghe để cậu bé dễ đi vào giấc ngủ. Vào mỗi buổi sáng, cô sẽ đánh răng rửa mặt, thay quần áo và đi giày cho cậu bé.
Nhưng Lê Đình Tuấn nói rằng gần đây Kiều Phương Hạ rất bận, không có thời gian để chăm sóc cho Đình Trung cho nên cậu bé cũng đành chịu. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Cậu bé vừa cầm gậy Kim Cô trên tay vừa nghĩ cách, muốn nghĩ xem phải làm thế nào để lấy cớ gặp mặt Kiều Phương Hạ. Bỗng nhiên, gậy Kim Cô bay ra rồi rơi vào bụi hoa tường vị rậm rạp.
“Ái chà!” Đình Trung cau mày nhìn xung quanh, không một bóng người giúp việc nào trong vườn hoa.
Sau khi suy nghĩ, cậu bé leo xuống cầu thang và cố gắng tìm tung tích của món đồ chơi bị rơi xuống trong số những bông hoa cao ít nhất bằng nửa người cậu.
Sau khi tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy gây Kim Cô, ánh mắt cậu bé đã bị thu hút bởi một chiếc hộp bằng gầm màu đỏ trong góc.
“Đó là cái gì nhỉ?” Cậu bé tự lẩm bẩm và cố gắng bước về phía nó.
Tuy nhiên, chỉ vừa bước được vài bước cậu bé đã bị rễ của bụi hoa làm vướng chân, cơ thể nhỏ bé của cậu ngã nhào về phía trước.
Nửa giờ sau.
Lệ Đình Tuấn vội vàng chạy về Số một Hoàng Gia, còn người giúp việc bà Trần thì sợ đến. mức không biết phải làm thế nào. Đình Trung khóc tới mức mắt sưng húp, bên trên bắp chân bê bết vết máu khô.
Lệ Đình Tuấn bế Đình Trung lên, nhẹ nhàng cầm lấy bắp chân cậu bé rồi nhìn thoáng qua, sau đó xoay người nắm lấy cổ áo bác sĩ gia đình Phó Nhiên bên cạnh và trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Trong bụi cỏ có những tảng đá. Khi cậu ấy ngã xuống, bắp chân cậu ấy đã va phải những mảnh đá vụn trên đó và bị chúng cắt đứt vài chỗ" Bác sĩ gia đình thấy Lê Đình Tuần lo lắng cho con trai của anh như vậy thì cũng không quá ngạc nhiên. Phó Nhiên nhẹ nhàng đẩy Lê Đình Tuấn ra rồi trầm trọng đáp lại.
"Nó cũng không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là vết thương có hơi sâu một chút thôi"
"Tại sao lại ngã? Lúc đó mấy người đang làm cái gì hả?" Lệ Đình Tuấn không khỏi cau mày, quay đầu hỏi bà Trần đang đứng bên cạnh.
"Lúc đó tôi ra ngoài mua thức ăn, còn hai người giúp việc khác thì đang dọn dẹp trên lầu. Không ai nhìn thấy cậu chủ nhỏ đã ngã như thế nào." Bà Trần rơi nước mắt, trả lời trong đau khổ.
Lệ Đình Tuấn đã chuyển bà Trần từ nhà tổ về đây. Vì bà Trần là người đã chăm sóc chu đáo cho Đình Trung suốt bao năm qua, nên anh rất yên tâm khi có bà Trần!
Bên cạnh đó, Phó Nhiên lẳng lặng cất hộp thuốc đi, ngước mắt lên nháy mắt một cách đầy ngụ ý với Lệ Đình Tuấn.
Cũng không thể trách ai về chuyện này. Theo anh, vấn đề nằm ở Tô Minh Nguyệt.
Theo như những lời của bà Trần và những người giúp việc khác. Lúc ấy chỉ có hai người là Tô Minh Nguyệt và Đình Trung ở dưới lầu, cho nên Tô Minh Nguyệt mới là người biết rõ nguyên nhân của chuyện này nhất.
“Nước ẩm tới rồi đây!” Sau lưng, Tô Minh Nguyệt vội vàng bưng một chậu nhỏ đi tới.
Ngay khi nhìn thấy Lê Đình Tuấn đã quay về, một tia hoảng sợ thoáng qua ánh mắt cô ta.
Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt đã quen biết nhau được hai mươi mấy năm. Tuy không dám nói có thể hoàn toàn hiểu rõ về đối phương, nhưng chắc chắn những thay đổi trong biểu cảm của Tô Minh Nguyệt không thể nào qua mắt được Lê Đình Tuấn.
Tô Minh Nguyệt không nói gì mà bước nhanh đến trước mặt bọn họ rồi ngồi xổm trước mặt Đình Trung, định tự mình lau vết máu trên chân của cậu bé.
Thế nhưng, trước khi tay cô ta chạm được vào Đình Trung, Đình Trung đã bất ngờ rút bắp chân lại để ngăn không cho Tô Minh Nguyệt chạm vào mình.
Tay của Tô Minh Nguyệt đơ ra giữa không trung, nhất thời có chút xấu hổ.
“Đứng lên đi, chuyện này bà Trần làm sẽ tốt hơn” Lê Đình Tuấn nghiêm nghị nói.
Tô Minh Nguyệt ngượng ngùng đứng lên, sau đó đưa chiếc khăn trên tay cho bà Trần.