Mục lục
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 164: Cô ta thật sự xứng đáng

Nhưng thật ra Kiều Phương Hạ đã bàn bạc xong với phía đạo diễn rồi, cô sẽ không đi thảm đỏ và nhận phỏng vấn từ cánh truyền thông, cho nên Kiều Phương Hạ cứ thế tiến vào khu vực trang điểm để thay đổi trang phục.

Đợi đến lúc cô bước vào hội trường thì lễ mở màn của liên hoan phim đã bắt đầu, khắp nơi đều tối đen như mực.

Kiều Phương Hạ tìm mãi mới thấy được chỗ đạo diễn và nam diễn viên chính đang ngồi, đạo diễn nhìn thấy cô cũng ra hiệu cho Kiều Phương Hạ lại gần, sau đó ghé sát tai cô nói: “Trước khi khai mạc tôi đã nói chuyện với ban tổ chức rồi, bọn họ nói cho tôi biết rằng nhờ có cô mà chúng ta giành được giải thưởng Tân Sinh duy nhất”

Kiều Phương Hạ khẽ nhướn mày, tuy đã lờ mờ đoán được nhưng cô vẫn thấy hơi bất ngờ.

Đạo diễn tiếp tục nói: “Bọn họ cũng nhận định trong mấy năm gần đây cô là diễn viên xuất sắc hàng đầu, cho nên ban giám khảo cũng căn cứ vào tiềm lực phát triển và khả năng diễn xuất của cô, cộng thêm cả sức hấp dẫn nữa, cuối cùng đã quyết định trao giải thưởng này cho cô.”

Không phải lần đầu tiên Kiều Phương Hạ nghe thấy những người đi trước khen ngợi cô thông minh và có năng lực, cho dù làm cái gì cô cũng xuất sắc hơn người.

Nhưng dù sao bây giờ cô cũng mới hai mươi hai tuổi, đã trở thành diễn viên nữ chính, hơn nữa còn giành được giải thưởng lớn trong lễ trao giải với đoàn phim điện ảnh của mình.

Trong lòng Kiều Phương Hạ có chút lâng lâng, cô cảm giác như bản thân đang mơ vậy.

Cô lẳng lặng nhìn nghỉ thức trao giải trên sân khấu, sau đó nghe khách mời trao giải cầm tờ danh sách ghi tên diễn viên xuất sắc nhất chuẩn bị xướng tên người đó.

Nam diễn viên chính ngồi bên cạnh cô là Cơ Anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Phương Hạ, nếu không phải do cô còn quá trẻ, hơn nữa bộ phim của chúng ta cũng không phải sản xuất lớn thì có lẽ giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất đêm nay đã thuộc về cô rồi”

Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn Cơ Anh cười, sau đó khiêm tốn đáp lại: “Làm sao có khả năng như vậy được? Đoàn phim chúng ta có thể giành giải đều là nhờ danh tiếng của anh cả”

Vừa mới dứt lời thì ở phía sau đã thấy hai hình ảnh vô cùng quen thuộc cùng nhau đứng lên.

Kiều Diệp Ngọc mặc một bộ lễ phục vô cùng lộng lây đang chuẩn bị bước lên sân khấu.

Lệ Đình Tuấn đứng dậy sau cô ta một lát, cũng nhanh chóng bước về phía hậu trường.

“Nữ diễn viên xuất sắc nhất, bộ phim “Yêu nhiều hơn”, Kiều Diệp

Ngọc” Trên sân khấu, cuối cùng khách mời trao giải cũng công bố kết quả.

“Có phải những cô gái đẹp phương Đông các cô đều rất giống nhau hay không?” Cơ Anh quay đầu nhìn Kiều Diệp Ngọc, anh ấy tò mò hỏi: “Thật ra tôi vẫn thấy cô xinh đẹp hơn cô ta.”

Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhìn Kiều Diệp Ngọc, và cả bóng dáng.

Lệ Đình Tuấn vừa mới biến mất ở lối đi, tronng phút chốc cô vẫn chưa thể tiếp thu chuyện này được.

Ai mà ngờ cô lại đụng phải cả Lệ Đình Tuấn và Kiều Diệp Ngọc ở đây chứ?

Huống hồ Kiều Diệp Ngọc vẫn luôn tập trung hoạt động ở mảng truyền hình, chưa hề lấn sân sang điện ảnh bao giờ. Thật không thể tin cô ta lại đến lễ trao giải điện ảnh, hơn nữa còn đạt được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất chứ.

€ó điều, lần này chỉ có Kiều Diệp Ngọc và một nam diễn viên khác đến dự giải.

Dưới khán đài đã có không ít người nhỏ giọng bàn luận về chuyện này. Rốt cuộc giải thưởng nữ diễn viên xuất sảc nhất được chấm điểm và đánh giá kiểu gì vậy? Rốt cuộc có phải là có người ngấm ngầm chỉnh sửa không?

“Vì sao trong bộ điện ảnh này có năm diễn viên nữ mà cô ta lại giành được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất vậy?”

164-tinh-yeu.jpg


Sắc mặt Kiều Diệp Ngọc không hề thay đổi, cô ta lặng lế nhìn mọi người một cái rồi cũng không buồn để ý nữa. Cô ta giành được giải thưởng này là nhờ bản lĩnh của cô ta. Kiều Diệp Ngọc cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay là hết sức bình thường, bởi vì cô ta thật sự xứng đáng.
Chương 165: Quá bẩn!

Khi cô ta thu ánh mắt lại thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt của một người trong góc phòng đang nhìn chính mình.

Kiều Phương Hạ?

kiều Diệp Ngọc khựng bước, sao một kẻ học bốn năm đại học tại trường hạng ba thấp kém bên nước ngoài lại có tư cách ngồi ở đây?

Đúng là gặp quỷ mà!

Hai người đối mắt vài giây, trong mắt Kiều Diệp Ngọc tràn đầy vẻ không dám tin.

“Tiếp theo đến lượt tôi công bố phần thưởng của ban giám khảo.

lần này. Bên phía ban giám khảo nhất trí rắng, tuy diễn viên của bộ phim này tương đối trẻ tuổi, nhưng nội dung kịch bản và kỹ năng diễn xuất của diễn viên đều vô cùng xuất sắc, hoàn toàn xứng đáng đạt được giải thưởng vinh quang lần này.”

Đúng lúc này, trên sân khấu vang lên giọng nam trầm thấp đầy sức hút.

“Kiều?” Đạo diễn nhẹ nhàng đẩy Kiều Phương Hạ: “Sẵn sàng lên sân khấu đi”

Kiều Phương Hạ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn người đàn ông tao nhã quý phái trong bộ tây trang giày da trên đài, không ngờ người trao giải cho bọn họ lại là Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn hơi cụp mắt nhìn phong bì chứa tên bộ phim đạt giải mà nhân viên công tác đưa cho mình.

Cuối cùng, bộ phim điện ảnh đạt giải lần này là một bộ phim của nước Nguyệt Chỉ tên là “Cây Cọ”.

Trên giấy viết tên đạo diễn và tên diễn viên nam chính, nữ chính.

Lệ Đình Tuấn nhìn liếc qua, ánh mắt dừng trên tên nữ chính.

Kiều Phương Hạ! Khá lắm.

Cô phát triển ở nước ngoài tốt như thế, về nước lại cam tâm diễn vai nữ số 3.

Chỉ cần là một nữ diễn viên hết lòng với sự nghiệp thì không nên làm như vậy.

Trong mắt anh, cách làm của Kiều Phương Hạ hoàn toàn không hợp lẽ thường.

Khoảnh khắc Kiều Phương Hạ ở dưới đài đứng lên, cô lập tức cảm thấy ánh mắt của Lệ Đình Tuấn từ trên sân khấu nhìn mình chăm chú.

Cô hơi cúi mặt ra vẻ không nhận thấy, theo đạo diễn và nam, nữ chính cùng đi lên sân khấu.

Cô cố gảng đứng ở tận góc trong cùng, cũng không phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải thưởng. Giờ phút này cô chỉ hi vọng nhanh nhanh cho xong còn chạy xuống đài, lập tức rời khỏi chỗ này mới tốt.

Ban tổ chức mang hoa ra, Lệ Đình Tuấn đưa cúp tới tay đạo diễn, sau đó nhận lấy hoa hồng dẫn chương trình đưa tới, tự nhiên bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ.

Anh cầm hoa bằng tay trái, ý bảo Kiều Phương Hạ nhận lấy, tay phải vươn hờ bên eo cô, ý bảo cô ôm.

Kiều Phương Hạ nhìn anh, không nhúc nhích.

Trong đầu cô lúc này chỉ có hình ảnh Kiều Diệp Ngọc không mặc gì nằm trên chiếc ghế sô pha hỗn độn, còn Lệ Đình Tuấn lại đang tắm rửa.

Cô không muốn anh chạm vào mình, quá bẩn!

Đạo diễn đứng cạnh phát hiện Kiều Phương Hạ cứng ngắc khác thường, có thể nhận ra cô ấy quen biết người đứng trước mặt.

Đạo diễn cũng nhìn ra cô không muốn chạm vào Lệ Đình Tuấn, đang định điều giải giúp cô thì Lệ Đình Tuấn đã hung hăng nhét hoa vào ngực Kiều Phương Hạ, dùng tay phải ôm lấy eo cô kéo mạnh vào lòng mình!

Kiều Phương Hạ đi một đôi giày cao gót tới bảy, tám phân, suýt thì xấu mặt vì mất trọng tâm, lảo đảo hai bước mới đứng vững trong lòng Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn thoáng cúi đầu, vừa vặn đủ để thì thầm bên tai cô.

“Sau buổi lễ đến phòng tôi, giải thích rõ ràng cho tôi nghe” Anh nghiến răng thì thầm bên tai cô.

165-tinh-yeu.jpg


Kiều Phương Hạ muốn tránh anh lại không làm được gì.

Đến tận khi về tới vị trí của cô, bàn tay đỡ trên thắt lưng cô mới buông ra.
Chương 166: Là năng lực của chính cô ấy

Kiều Phương Hạ vừa ngồi xuống đã nghe tiếng thì thào bàn tán ngay bên cạnh.

Lệ Đình Tuấn chính là đại biểu cho nhân vật nóng bỏng tay trong giới kinh doanh. Bởi bề ngoài xuất sắc và thủ đoạn kinh doanh mạnh mẽ vang dội nên rất nhiều người trong giới điện ảnh biết đến anh.

Thậm chí có nhiều ngôi sao nữ nước ngoài cũng rất muốn cưới người đàn ông như Lệ Đình Tuấn.

“Lệ Đình Tuấn bình thường luôn rất lịch sự giữ lễ, hôm nay anh ấy sao vậy nhỉ?”

“Có phải hai người họ quen biết nhau không?”

“Trước giờ chưa từng thấy anh ấy đỡ váy giúp nữ khách mời!”

Xung quanh xôn xao chủ yếu là mấy lời tương tự như vậy, không ngừng vo ve bên tai Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ thoáng im lặng, lại thấp thỏm ngồi không yên. Cô quay sang nhẹ nhàng nói với đạo diễn: “Tôi cảm thấy hơi khó chịu, tôi về trước được chứ?”

Đạo diễn gật đầu đồng ý, cũng không nói thêm cái gì Kiều Phương Hạ thừa dịp biểu diễn trên đài vừa kết thúc, đèn dưới khán đài tối xuống một thoáng thì lặng lẽ men theo cửa hông rời đi.

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn theo hướng Kiều Phương Hạ vừa đi, đang định đứng dậy thì Kiều Diệp Ngọc bên cạnh chợt ôm lấy khủy tay anh.

“Đình Tuấn, vừa rồi có phóng viên của một kênh truyền hình trong nước hẹn em phỏng vấn. Lát tan cuộc anh đi cùng em được không?”

ình Tuấn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm tay mình. Kiều Diệp Ngọc rùng mình một cái, vội buông lỏng tay không dám dây dưa nữa.

Lệ Đình Tuấn lập tức đứng lên, nhanh chóng đi về phía cửa hông.

Kiều Phương Hạ về phòng thay đồ đổi lại bộ quần áo khi tới, tẩy trang. Chờ cô ra tới bên ngoài thì lễ trao giải đã bế mạc, có phóng viên chực sẵn bên ngoài định bắt vài người phỏng vấn sau lễ trao giải.

Kiều Phương Hạ mặc áo phông rộng thùng thình và quần bò, đội mũ lưỡi trai đi ngang qua đám người. Không ai chú ý tới cô, tất cả đều cho rằng cô chỉ là nhân viên công tác nào đó thôi.

Đi qua khu nghỉ ngơi tiệc buffet, thấy không có phóng viên cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang chuẩn bị đi tới thang máy thì chợt nghe được một giọng nói quen thuộc cách đó không xa: “… Tôi không phải người trong giới, thứ cho tôi không thể trả lời về cái nhìn của mình với điện ảnh trong nước được”

“Vậy anh cảm thấy cô Kiều có thể tham gia lễ trao giải lần này, còn đạt được giải thưởng có phải danh xứng với thực không?”

“Cô ấy có năng lực lấy được giải thưởng” Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc, sau đó thản nhiên nói.

Đám phóng viên này chẳng qua chỉ muốn lừa anh nói chuyện, thăm dò xem anh có ngầm giúp Kiều Diệp Ngọc đi cửa sau không, sau đó tung tin scandal lấy độ hot thôi.

Nhưng trình độ nói chuyện của Lệ Đình Tuấn lại cẩn thận đến mức bọn họ không biết phải xuống tay từ chỗ nào.

“Được đúng rồi, chúng tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, mời cô Kiều ngồi xuống đi!” Phóng viên phỏng vấn Lệ Đình Tuấn xong cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Kiều Diệp Ngọc đứng chờ ở một bên không yên lòng nhìn phía xa, cũng không rõ đang nhìn cái gì.

“Cô Kiều?” Phóng viên thúc giục.

Lúc này Kiều Diệp Ngọc mới khôi phục tỉnh thần, lập tức quay đầu nở nụ cười tiêu chuẩn với phóng viên, ngồi xuống cạnh Lệ Đình Tuấn.

166-tinh-yeu.jpg


sức khỏe của King. Ai ngờ người này lại chạy đến đây!

Kiều Phương Hạ vui sướng bước nhanh về phía King, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Chương 167: Em đã nghĩ kỹ chưa…

“Đây là giải thưởng đầu tiên trong đời em, sao anh có thể không ở bên được?” King đưa tay khế vuốt tóc cô, cười trả lời.

Dù ở các phương diện khác, Kiều Phương Hạ cũng là người vô cùng xuất sắc, là vua không ngai của giới hacker trong lòng anh ấy, nhưng suy cho cùng thì chuyện có giải thưởng cũng có ý nghĩa trọng.

đại hơn một chút. Kiểu Phương Hạ mím môi nhìn King, trong lòng cảm thấy rất cảm động nhưng lại chẳng biết biểu đạt như thế nào. Mắt cô hơi đỏ lên.

“Mọi người đã quyết định mở tiệc ăn mừng vào đêm nay, anh sẽ đi cùng em. Chúng ta qua đó trước đi” King khế nói.

Kiều Phương Hạ biết anh ấy có ý bảo vệ cho mình, giới điện ảnh ở nước ngoài loạn hơn so với trong nước.

“Vậy em phải giới thiệu anh như thế nào? Anh trai của em à?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi.

“Đợi qua bên đó rồi nói tiếp. Em không cần phiần lòng làm gì” King dừng lại mấy giây rồi khế trả lời.

Lúc trước khi ở nước Nguyệt Chi, King luôn để chú Thiên ngăn ở phía trước, lo liệu quan hệ từ trên xuống dưới nên không ai dám có ý không chính đáng với cô. Trường hợp hôm nay lại khác.

Hôm nay, Kiều Phương Hạ chỉ xuất hiện trên sân khấu trong chốc lát nhưng không biết có bao nhiêu con mắt bên dưới tập trung vào cô.

Thậm chí, Kiều Phương Hạ còn không rõ bản thân đẹp tới mức nào, nhất định cô sẽ xuất hiện ở trang bìa của tạp chí ngày mai.

‘Về phần giới thiệu ở bữa tiệc tối nay, King đã có tính toán từ trước, sắp xếp xong xuôi hết rồi.

“Đi thôi, anh đưa em ra ngoài một chút” King đưa tay phải về phía cô, cười nói.

Kiều Phương Hạ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không chìa tay ra.

Trước kia, hai người ở cùng nhau cũng từng có hành động thân mật.

Ôm tay, sờ đầu, ôm nhau là chuyện bình thường, cô chưa từng cảm thấy có gì không ổn.

Nhưng từ khi King nói ra câu kia, Kiều Phương Hạ mới ý thức được, nếu bây giờ vẫn như vậy thì không hợp cho lắm.

Cô đưa tay ra võ nhẹ vào lòng bàn tay anh ấy rồi lập tức thu tay về, sau đó nói với giọng đùa cợt: “Ở bên kia đường có một nhà hàng làm món bò bít tết Wellington cực ngon, trước khi đến đây em đã muốn đi ăn rồi. Anh có muốn mời em ăn không?”

King nhìn tay mình mấy giây rồi ngước nhìn Kiều Phương Hạ, bình tĩnh đáp: “Được”

Đừng nói chỉ một miếng bò bít tết, chỉ cần cô thích anh ấy có thể mua luôn cửa hàng đó cũng được. Cửa hàng kia cách đó rất gần, chỉ cần đi khoảng bảy đến tám phút là đến nơi nên cả hai quyết định đi bộ.

Buổi tối ở nước Thanh Sơn vẫn rất ấm áp, trong không khí có lẫn hương hoa ngòn ngọt cực kỳ dễ chịu. Mặc dù, Kiều Phương Hạ vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ đẫm máu ở đây vào hai ngày trước, nhưng nó vẫn chẳng ảnh hưởng tới sự yêu thích nơi này của cô.

“Em cảm thấy nước Thanh Sơn là một nơi thích hợp để an hưởng tuổi già” Kiều Phương Hạ chắp tay sau lưng, chậm rãi bước tới ven đường, mỉm cười nói với King.

“Thật sao?” Anh ấy hỏi ngược lại.

Lúc nói chuyện, ánh mắt của King luôn hướng về phía Kiều Phương Hạ, không nỡ rời đi. Cô quay đầu lại, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.

167-tinh-yeu.jpg


Đám người xung quanh đều đang hô lên: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”

Kiều Phương Hạ cũng hô theo. Chỉ mấy phút sau, cô gái kia mỉm cười nhận lấy chiếc chìa khóa, đeo chiếc nhãn cầu hôn lên tay.
Chương 168: Trong lòng cô càng loạn hơn

Có đôi khi, chỉ cần nhìn những điều hạnh phúc nhỏ nhoi này cũng khiến tâm trạng tốt hơn nhiều. Cô mỉm cười quay đầu lại nhìn thì thấy | King đang đứng sau lưng mình, anh ấy nhìn Kiều Phương Hạ với ánh mắt dịu dàng.

Gió đêm thổi qua khiến tóc mái của cô bay loạn xạ, King đưa tay ra giúp chỉnh lại. Lúc hạ tay xuống, anh ấy thuận thế cầm lấy tay phải của Kiều Phương Hạ, giữ chặt trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

“Đi ăn cơm thôi” Anh ấy dắt tay cô đi về phía nhà hàng.

Kiều Phương Hạ đi theo phía sau lưng King, sững sờ nhìn chăm chẳm cái tay đang nắm chặt của hai người. Mấy giây sau, cô muốn rút tay ra nhưng lại bị King dùng sức nắm chặt, nhất quyết không buông.

Hôm nay, anh ấy muốn đề cập tới câu hỏi mà trước kia cô một mực không trả lời. Trong lòng Kiều Phương Hạ biết rõ đêm nay bản thân nhất định phải trả lời có hay không.

Giả sử câu trả lời là có thì từ nay về sau cô sẽ là vợ chưa cưới của King. Cô và anh ấy cũng được coi là thanh mai trúc mã. Khi còn bé, hai người là hàng xóm. Khi bà nội cô còn sống, bà rất thích tới nhà họ Cố, lần nào bà cũng đưa Kiều Phương Hạ đi cùng.

Lần nào tới nhà họ Cố, cô cũng nhìn thấy một cậu bé tuấn tú ngồi ngay ngắn trong thư phòng luyện đàn violin. Tiếng đàn kia rất êm tai.

Bà cụ nhà họ Cố luôn tự hào nói cháu trai mình vô cùng thông minh, nào là giành được hạng nhất của cuộc thi nhạc cụ, nào là thành tích xếp đầu trong trường. King chính là con nhà người ta trong miệng các bậc phụ huynh.

“Sau này, Phương Hạ lớn lên có thể bằng một nửa Dương Hàn là tôi thỏa mãn rš Chẳng biết bà nội đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, cô nghe câu này tới mức chai cả lỗ tai rồi.

“Thật ra cũng không cần phải vậy đâu” Bà cụ nhà họ Cố hiền lành sờ sờ đầu Kiều Phương Hạ, cười ha hả.

“Nếu Dương Hàn nhà tôi và Phương Hạ nhà bà trở thành một đôi thì nó cũng thành người nhà bà rồi. Thế thì chẳng phải cũng như nhau sao?”

168-1-tinh-yeu.jpg


Đây là sản nghiệp do trước đây ông cụ nhà họ Cố và bạn của ông cùng.

nhau mở. Ông ấy đã bí mật chuyển hết cổ phần sang cho Cố Dương Hàn. Lúc trước, nhà họ Cố là một gia đình có tiếng ở trong nước, đột nhiên tan nát chỉ trong một đêm. Bây giờ, cả nhà họ Cố chỉ còn lại một mình Cố Dương Hàn.

168-tinh-yeu.jpg


Cố Dương Hàn ngừng lại một chút, sau đó dịu dàng nói: “Em nói tiếp đi”

Kiều Phương Hạ biết rõ bản thân đang muốn nói gì, vì thế trong lòng càng rối loạn hơn. Cô và Lệ Đình Tuấn đã ký thỏa thuận một năm nên Kiều Phương Hạ định sẽ nói thẳng với Cố Dương Hàn.
Chương 169: Một năm thôi

Nếu đã đi tới bước này, dù tương lai cô và King có lấy nhau được.

hay không thì bây giờ anh ấy cũng có quyền được biết. Dù Kiều Phương Hạ có coi Cố Dương Hàn là anh trai, anh ấy cũng có quyền biết về mối quan hệ giữa cô và Lệ Đình Tuấn.

Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, trong lòng Cố Dương Hàn cũng hiểu đôi chút. Anh ấy vốn không muốn nhắc tới Lệ Đình Tuấn. Nhưng hiển nhiên, người đàn ông này đã trở thành vấn đề giữa anh ấy và Kiều Phương Hạ.

“Là vì anh ta sao?”

Lúc Kiều Phương Hạ định lên tiếng thì King giành lên tiếng trước.

Cô ngước mắt lên nhìn anh ấy.

“Hai ngày trước, Lệ Đình Tuấn gửi vào tài khoản của anh chín mươi tỷ đồng. Em có biết không? Cố Dương Hàn lại hỏi Kiều Phương Hạ chợt nhớ tới đêm hôm đó, Lệ Đình Tuấn đã hỏi cô mấy năm qua King cho cô bao nhiêu tiền, anh sẽ trả lại anh ấy gấp trăm lần. Kiều Phương Hạ không ngờ Lệ Đình Tuấn lại làm thật.

Cố Dương Hàn thấy ánh mắt của cô thay đổi, anh ấy nắm lấy cổ tay ¡ nhìn xuống.

Lúc này Cố Dương Hàn mới chú ý tới cổ tay của Kiểu Phương Hạ.

“Chuyện mà Đường Minh Kỷ nói là sự thật sao?” Anh ấy nhìn chẳm chằm hai vết mờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên cổ tay cô và khế nói.

Đó là dấu vết còn lại do Lệ Đình Tuấn dùng dây lưng trói.

“Anh hỏi em, đêm đó là do em tự nguyện hay bị anh ta ép buộc?”

Anh ấy nắm chặt lấy tay cô mạnh tới mức cổ tay như sắp bị bóp nát.

Kiểu Phương Hạ không ngờ Đường Minh Kỷ sẽ nói chuyện này cho.

Cố Dương Hàn biết. Điều này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cô.

Kiều Phương Hạ ngẩn ra, sau đó lập tức trả lời: “Dù tình huống lúc đó là thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi..”

“Thế thì đúng là anh ta đã ép buộc em” Cố Dương Hàn ngắt lời Kiều Phương Hạ, không để cô nói hết câu.

Lúc này, King gần như đang cố gắng nén cơn giận trong lòng mới có thể bình tĩnh đứng trước mặt cô như thế này. Kiều Phương Hạ là người mà anh ấy cẩn thận từng li từng tí che chở, không dám nỡ đánh cô một cái. Cố Dương Hàn tôn trọng, bảo vệ cô. Thế mà người đàn ông kia lại giãm đạp Kiều Phương Hạ dưới lòng bàn chân, chà đạp tôn nghiêm, làm tổn thương cô.

“Anh đi giết anh ta” Trong đáy mắt anh ấy tràn ngập sự khát máu, Cố Dương Hàn nói với cô.

Giết Lệ Đình Tuấn thì anh sẽ không còn cơ hội làm tổn thương cô nữa.

“Đừng!” Tim của Kiều Phương Hạ đột nhiên ngừng đập, cô nhìn chằm chẳm mắt anh ấy.

“Anh Dương Hàn, anh là người quan trọng trong lòng eml Em không hy vọng anh bị tốn thương vì chuyện của em. Chú Thiêt “Đừng?” Cố Dương Hàn không nhịn được nhíu máy.

Lệ Đình Tuấn khiến cô thương tích đầy mình, thế mà Kiều Phương Hạ còn nói đỡ cho anh?

“Em cảm thấy anh không làm gì được anh ta, phải không?” Cố Dương Hàn cắn răng hạ giọng nói.

“Đương nhiên không phải” Kiều Phương Hạ nhíu mày đáp.

Cô biết Cố Dương Hàn có bản lĩnh làm được điều này. Nhưng Lệ Đình Tuấn cũng chẳng phải người dễ chơi. Cố Dương Hàn muốn làm anh bị thương thì bản thân anh ấy cũng sẽ bị thương.

169-tinh-yeu.jpg


“Cho em thêm chút thời gian đi! Anh biết An Phương Diệp nợ nhà họ Lệ mài”

“Cho em thời gian thì Lệ Đình Tuấn có thể đổi tính sao?” Cố Dương Hàn không nhịn được khẽ cười.

“Một năm thôi! Trong một năm…”

Kiều Phương Hạ còn chưa kịp nói hết lời thì chợt nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ truyền từ nhà hàng sau lưng truyền tới. Xung quanh đột nhiên trở nên im lặng trong mấy giây, sau đó trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK